Hôm nay, Vu Thịnh Ưu còn nằm ở chănkhông chịu đi ra, nhưng đói bụng khó chịu, nàng vừa rồi bảo Cung Viễn Tu đi lấy đồ ăn, nhưng đi thật lâu cũng không thấy trở về, sẽ không lạcđường đi?Vu Thịnh Ưu có chút lo lắng bọc chăn,xuống giường, đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn xung quanh, trên hành langthật dài không có một bóng người, nàng lại đợi một hồi, rốt cục khôngnhịn được ra ngoài tìm kiếm.Ra khỏi phòng, dựa vào chân tường, bọcchăn đáng khinh đi tới, cách một hành lang chính là phòng Bàn Tử, nàngnín thở một hồi xác định Bàn Tử không có ở trong phòng, động tác nhanhnhẹn chạy qua cửa phòng hắn.“Đứng lại.” Một tiếng kêu khẽ từ trong phòng Bàn Tử truyền ra.Vu Thịnh Ưu dừng cước bộ, xoay ngườinhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương mười hai, mười ba tuổi, đang ngồitrên bàn trong phòng Bàn Tử. Tiểu cô nương phi thường đáng yêu, gươngmặt phấn nộn, đôi mắt đen huyền như phát sáng, một thân váy lụa mỏng sắc phấn hồng đón gió phất phới, mái tóc dài tới gót chân, được tết thànhvô số bím nhỏ, phía đuôi dùng một dải lụa vàng thắt thành hình nơ conbướm, trên đỉnh đầu mang một vương miện nhỏ màu vàng, trên vương miện ba khối bảo thạch màu đỏ lóe sáng chói mắt.Vu Thịnh Ưu nhịn không được tán thưởng nói: Oa! Tiểu Loli thực đáng yêu.Tiểu cô nương kia nhìn Vu Thịnh Ưu tươi cười ngọt ngào đáng yêu, nhẹ nhảy xuống bàn, váy cùng tóc dài ở khôngtrung vẽ ra một đường cong xinh đẹp, nàng mang một đôi giày da mềm, từng bước một đi về phía Vu Thịnh Ưu, đi đến phía trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632244/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.