“Đệ sẽ…… mang ta đi tìm nàng?” CungViễn Tu ngước khuôn mặt lem luốc vết nước mắt như mèo, trong mắt trànngập hy vọng nhìn Cung Viễn Hàm.Cung Viễn Hàm hơi hơi bật cười, nhẹ nhàng gật đầu, a ~ ánh mắt này của đại ca nhà mình, quả thật khiến người ta mất hồn a.Cung Viễn Tu mím mím miệng, sau đó khóc lớn: “Đệ gạt người, đệ gạt người, đệ đã nói vậy thiệt nhiều lần. Đệ mỗi lần đều gạt ta. Viễn Hàm là đại phiến tử!”Cung Viễn Hàm khóe miệng tươi cười cứng ngắc một chút, chậm rãi nhíu mày mất hứng, bộ dáng như là thực tức giận nói: “Huynh không tin thì thôi.”Xoay người rời đi, chưa đi được haibước, liền bị một bóng đen thật lớn từ phía sau bám chặt, Cung Viễn Hàmthân hình chưa động, đã vững vàng đón được bóng đen vừa lao tới.“Lần này không gạt ta sao?” Cung Viễn Tu ôm thắt lưng Cung Viễn Hàm, đầu để ở bờ vai của hắn, thật cẩn thận hỏi.Cung Viễn Hàm con mắt hơi đổi, khóemiệng ôn nhu tươi cười lại, hắn gỡ cánh tay Cung Viễn Tu đang ôm chặthắn ra, ôn nhu nhìn Cung Viễn Tu, vẻ mặt chân thành nói: “Đương nhiên sẽ không lừa huynh, ca phải tin tưởng Viễn Hàm, biết không?”Cung Viễn Tu hấp hấp cái mũi khóc hồng đỏ bừng, do dự một chút, gật gật đầuCung Viễn Hàm tươi cười sáng lạn, nângtay, dùng ống tay áo mềm nhẹ lau đi nước mắt trên gương mặt hắn, ônthanh nói: “Ca, ăn cơm trước được không? Ăn xong rồi mới có sức lực đitìm.”“Viễn Tu không ăn cũng có khí lực.”Cung Viễn Tu sợ hãi y lại giống như những lần trước, lừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632235/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.