Phía sau một vị áo lam công tử đangđứng, người nọ tướng mạo tuấn tú nho nhã, dáng người cao ngất thẳng tắp, cả người tản ra một loại tư thế tao nhã, trầm ổn giỏi giang.Vu Thịnh Ưu bình tĩnh nhìn hắn, đúng,hắn rất dễ nhìn, rất tuấn tú, phi thường soái, nhưng hắn đang xen vàoviệc của nàng a! Nàng không thể là một kẻ nhìn thấy nam nhân soái làkích động được.Công tử kia ôm quyền hạ lễ với Vu Thịnh Ưu nói:“Cung phu nhân, tại hạ có một yêu cầu quá đáng, mong rằng phu nhân đáp ứng.”Vu Thịnh Ưu giương mắt, tỏ vẻ ngươi nói ta nghe thử xem.“Tại hạ muốn mời phu nhân giao giải dược ra đây.” Lam y công tử thản nhiên nói, trong mắt có tia nhìn khắc nghiệt.“Ta vì sao phải giao a? Bọn họ vừa rồikhi dễ tướng công ta, ta chỉnh sửa nhan sắc cho bọn hắn một chút, ngươiquản chuyện gì a?”“Cung phu nhân lời ấy sai rồi, nhữngngười này vũ nhục tướng công nhà phu nhân là có sai, nhưng dùng loại độc dược này cũng thật quá mức.” Áo lam công tử nhíu mày nhìn đám ngườiđang lăn lộn trên đất điên cuồng gãi, có người đã gãi mạnh tới mức chảymáu phát ghê sợ, tiếng kêu thực thảm thiết.Vu Thịnh Ưu hừ lạnh một tiếng, bộ dạng không sao cả nói:“Yên tâm, không chết được !”Áo lam công tử ánh mắt hơi hơi nhíu lại:“Phu nhân không biết trừng phạt như thế là quá nặng?”“Ai bảo bọn họ chọc ta tức giận?” Cung Viễn Tu là người bọn hắn có thể khi dễ, có thể cười nhạo sao?“Bọn họ khiến phu nhân tức giận thật là không nên, nhưng vẫn chưa phạm đại tội, mà phu nhân trên đường phóngđộc đả thương người, trong mắt phu nhân rốt cuộc có còn vương pháp haykhông!”“Ngươi là ai mà giáo huấn ta.” Vu Thịnh Ưu khó chịu nhíu mày.“Tại hạ Triển Chiêu.”“Ai? Triển Chiêu?” Vu Thịnh Ưu sửng sốt một chút, nhỏ giọng hỏi:“Khai Phong phủ Triển Chiêu?”“Tại hạ đúng là Khai Phong phủ Triển Chiêu.”“Triển Chiêu nhận thức Bạch Ngọc Đường?”“Triển mỗ quả thật cùng Bạch huynh có quen biết.”“Triển Chiêu thủ trưởng là Bao Chửng?”“Quả thật.”Vu Thịnh Ưu gãi đầu, khó hiểu, vì saoTống Triều siêu cấp dễ nhìn Triển Chiêu lại ở đây?! Này không phải thếgiới mất quyền lực sao? Tại sao lại có Triển Chiêu ở đây?“Cung phu nhân?” Triển Chiêu nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn vẻ mặt dại ra có chút đăm chiêu của Vu Thịnh Ưu.“Nga! Giải dược, giải dược đây!” Gươngmặt Vu Thịnh Ưu vốn khó chịu như mẹ kế bỗng nhiên thoắt một chút liềntrở nên sáng lạn như mặt trời:“Ta đưa, ta đưa! Triển đại nhân ngươi muốn thứ đó ta còn có thể không đưa ra sao. Nga ha ha.”Nói xong liền vươn tay phải về phía đám người trúng độc nhẹ nhàng vung lên, trong không khí xuất hiện một cỗhương hoa hồng, mùi hương khiến mọi người hơi hơi bị mị hoặc, Vu ThịnhƯu nhìn Triển Chiêu ánh mắt cũng có vẻ mị hoặc, trong người giống như là đang nhảy múa, vui vẻ kêu to, Ngự Miêu sama (1) …… A Ngự Miêusama…… A, tối soái trên thế giới Ngự Miêu sama…… A nga nga nga nga ~thật hoa lệ ~! Thật lãnh băng ~! Nga thông suốt ,thông suốt, thông suốt,thông suốt ~!(1* sama: cách gọi những người tôn kính, thần tượng, rất phổ biến trong truyện tranh) “Nương tử, nương tử.” Cung Viễn Tu chọc chọc vẻ mặt mê trai của Vu Thịnh Ưu, nương tử vẻ mặt thực kỳ quái nga.“Hử.” Vu Thịnh Ưu phục hồi tinh thầnlại, ngơ ngác nhìn ngốc tướng công của mình, ô! Nàng nổi giận! Nàng phẫn nộ rồi! Vì sao thế giới này có Triển Chiêu mà nàng lại phải gả cho mộtngốc tử!! Vì sao vì sao! Đây là vì sao! Vì sao tác giả không an bài chonàng gặp được Triển Chiêu trước, sau đó lại gặp gỡ Bạch Ngọc Đường, cuối cùng hình thành một tam giác quan hệ hoa hoa lệ lệ, nga nga nga nga ~chính mình ở giữa hai người, khó có thể chọn lựa, cuối cùng không cóbiện pháp, chỉ có thể tay trái dưỡng miêu, tay phải dưỡng chuột, hai tay đều phải bắt, hai tay đều phải cứng rắn! Một người cũng không thể buông tha mới đúng a a!!“Cung phu nhân.” Triển Chiêu chắp taycất cao giọng nói:“Phu nhân tuy rằng giao ra giải dược, nhưng cũng phạmvào vương pháp, còn thỉnh Cung phu nhân đi cùng Triển mỗ một chuyến.”“A? Ngươi muốn bắt ta sao?”Triển Chiêu thản nhiên gật đầu.Triển Chiêu muốn bắt nàng! Muốn bắtnàng a! Ngự Miêu Triển Chiêu muốn bắt nàng a, người ta thực vinh hạnhnga……! Thật tốt oa! Thời cơ tốt để phát triển gian tình a, Vu Thịnh Ưuthực sảng khoái dùng sức gật đầu:“Được được, ngươi bắt ta, ngươi bắt tađi!”Triển Chiêu thanh âm hơi hơi bị kiềm hãm:“Mời phu nhân cùng Triển mỗ đi”“Từ từ!” Hoa y công tử từ dưới đất đứng lên, vẻ mặt cừu hận nhìn Vu Thịnh Ưu:“Triển hộ vệ, bản công tử đi cùngngươi, ta nhất định phải bắt ả đàn bà chanh chua này chịu hình cẩu đầutrảm.”Vu Thịnh Ưu hơi hơi hí mắt, xem ra giáo huấn còn chưa đủ sao!Triển Chiêu ôm quyền, không kiêu ngạokhông siểm nịnh nói: “Vị công tử này, phán hình phạt nào đã có Bao đạinhân xử lý, không cần công tử quan tâm.”Chính vậy, chính vậy, vẫn là Triển Chiêu nói rất đúng! Oa oa, bộ dáng chính nghĩa đúng là làm cho người ta khâm phục oa oa ~!“Hừ!” Hoa y công tử vung ống tay áo nói:“Bản công tử hôm nay phải đi nhìn Bao Chửng!”Đoàn người đi theo Triển Chiêu cùng trở về Khai Phong phủ, đáng tiếc Bao đại nhân đi tham gia cái tiệc rượu gìgì đó, không ở trong phủ, Triển Chiêu không biết làm thế nào, chỉ đànhđưa tất cả đoàn người vào đại lao Khai Phong phủ.Vu Thịnh Ưu cùng Cung Viễn Tu ở một phòng, phòng đối diện là đám người bị nàng hạ độc.Triển Chiêu vừa mới dời đi, hoa y namtử kia trừng mắt nhìn Vu Thịnh Ưu nói:“Ngươi dám đắc tội ta! Lần này tanhất định cho ngươi chết một cách khó coi.”Vu Thịnh Ưu không cười liếc hắn một cái hỏi:“Ngươi là ai a?”“Hừ, ngươi ngay cả công tử nhà ta là ai cũng không biết sao! Công tử nhà ta chính là đại danh đỉnh đỉnh Dận Lễ, Thừa Đức hoàng triều hoàng tử thứ mười bảy.”Vu Thịnh Ưu vốn dựa vào vách tường, vừa nghe lời này toàn bộ thân mình bật dậy, mở lớn mắt kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi:“Ngươi chính là hoàng tử Dận Lễ, lão ba ngươi chính là Khang Hi,bát ca kêu Dận Tự, thập tam ca kêu Dận Tường, còn có một đống một đốnghuynh đệ?”“Ngươi nói thúi lắm!” Đám gia đinh cùng kêu lớn quát nàng! “Đương triều thiên tử rõ ràng là Lý Thế Dân! Khang Hi đó là cái gì vậy!”“A?” Đường triều Lý Thế Dân?? Vu Thịnh Ưu cẩn thận nhìn bọn họ hỏi:“Như vậy đương kim hoàng hậu là?”“Đương kim hoàng hậu đương nhiên là mẫu thân ta Từ Hi!”Hỏng mất a! Hỏng mất!! Đây là cái thếgiới gì a!! Lý Thế Dân sinh ra con Khang Hi, Từ Hi lão vu bà gả cho LýThế Dân!! Rống rống…… Hộ vệ đeo đao tứ phẩm nhà bọn họ là Triển Chiêu ! (2) Oh, my god! Tác giả không có suy nghĩ về lịnh sử sao! Nàng ta rốt cuộc nghĩ cái gì!!“Nương tử, nương tử? Nàng làm sao vậy?” Cung Viễn Tu lắc lắc Vu Thịnh Ưu đang cứng ngắc cả mặt, nương tử có vẻbị dọa sợ hãi, đều là những người này không tốt, ô, Viễn Tu phải bảo vệnương tử của mình!“Uy, các ngươi. Ta không sợ các ngươiđâu!” Cung Viễn Tu mạnh mẽ đứng lên nói:“Biết không, ông nội của ta làLã Bất Vi, bà nội ta là Đại Ngọc Nhi, cậu ta là Quan Vũ, đại bá ta làHoắc Khứ Bệnh, cha ta là Quách Tĩnh, mẫu thân ta là Triệu Mẫn đó!” (3) Vu Thịnh Ưu vốn đang hoàn hồn lại, nghe Cung Viễn Tu một loạt xx của ta là xx xong, hoàn toàn muốn ngất! Hoàntoàn muốn ngất! TMD, Lã Bất Vi cưới Đại Ngọc Nhi, Quách Tĩnh cưới TriệuMẫn! Kia… Đa Nhĩ Cổn cùng Hoàng Dung có phải là một đôi hay không a (4) ? Nàng cào tường, nàng cào tường! Nàng dùng sức cào tường!!Con bà nó! Con mẹ nó! Tác giả!! Ngươiđi chết cho ta!! Ngươi gọi đây là thế giới mất quyền lực a a a! Đây làTrung Quốc lịch sử lẫn nhân vật võ hiệp, một đống rau trộn siêu cấp,siêu cấp a !!!Lão Thiên, trời ơi, ta muốn về hiện đại!!555555555555 ta không muốn ở đây nữa!!Đúng lúc này, từ cửa truyền đến khẩu lệnh:“Khai đường, mang phạm nhân vào–!”Vu Thịnh Ưu đứng lên, sửa sang lại quần áo, khách sáo liếc mắt nhìn mười bảy vị đại ca bị hủy dung một nửa kia, theo nha dịch đi đến đại đường.Cung Viễn Tu vốn cũng muốn đi theo, lại bị nha dịch ngăn lại. Cung Viễn Tu nháo lên muốn đi, bị Vu Thịnh Ưuquay đầu trừng mắt nhìn một cái, liền ngoan ngoãn ngân ngấn nước mắtnhìn bóng dáng nàng.Đi vào đại đường, Vu Thịnh Ưu đứng ngây ngốc, không biết nên làm gì bây giờ.“Người dưới đường kia là ai, nhìn thấybản phủ vì sao không quỳ!” Một tiếng kinh đường mộc vang lên, Vu ThịnhƯu giật mình không chút tiền đồ quỳ xuống.Vu Thịnh Ưu quỳ ngẩng đầu nhìn, chỉthấy Bao Công mặt đen ngồi phía trên công đường, tứ đại hộ vệ đứng bênngười, tư thế kia, so với trong phim cũng không khác biệt gì lắm, lúcnày Triển Chiêu đã thay quan phục đỏ sẫm, thẳng tắp đứng ở phía trên đại đường, soái a, hoa lệ a, thật sự là không thể dùng văn chương hìnhdung.Trên đường trừ bỏ đám người đó, cư nhiên còn có Cung gia lão nhị Cung Viễn Hàm, cùng với một kẻ dễ nhìn nàng chưa gặp qua.Cung Viễn Hàm ngồi ở trên bàn, cầm bútlông, nhẹ nhàng cười với Vu Thịnh Ưu, thực khuynh thành, nhưng vì sao Vu Thịnh Ưu nhìn trong ánh mắt hắn lại có cảm giác vui sướng khi thấyngười gặp họa ?“Người đang quỳ dưới đường kia là ai?” Bao Hắc Tử đặt câu hỏi.Vu Thịnh Ưu nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy tất cả mọi người nhìn nàng, hỏi nàng sao? “Dân nữ Vu Thịnh Ưu?”“Ngươi cũng biết chính mình đã phạm tội?”“Đại khái là…… Trên đường phóng độc đả thương người đi.” Gãi đầu, ra vẻ đúng vậy.“Cũng biết chính mình gây thương tích người nào?”“Lúc trước không biết, hiện tại đã biết.”“Vu Thịnh Ưu, ngươi vì nhất thời tứcgiận, trên đường phóng độc đả thương mười bảy người, tội khó dung tha,ngươi có nhận tội hay không?!”“Có nghiêm trọng như vậy sao?” Vu Thịnh Ưu hung hăng trợn to mắt không thể tin được nhìn Bao Hắc Tử! Kỳ quái,nữ chủ xuyên qua người ta muốn giết người là giết người, muốn tai họa là tai họa, mình không phải chỉ hạ độc trên đường thôi sao? So với các nữchủ khác cũng có khác biệt gì lắm đâu?Bao đại nhân dựng thẳng lợi mi, độtnhiên chụp kinh đường mộc, quát to:“Lớn mật! Bản phủ hỏi ngươi, đốiphương vũ nhục tướng công nhà ngươi, mới khiến ngươi xuất thủ đả thươngngười, có phải thế không? Những người đó chỉ mới động khẩu, đã khiến cho ngươi phẫn nộ như thế; Mà hành vi của ngươi, sẽ khiến cho cha mẹ thênhi những người đó thương tâm như thế nào! Vu Thịnh Ưu, bản phủ hỏi lạingươi, ngươi sai hay không sai?”“Ách……” Vu Thịnh Ưu bị khí thế của BaoHắc Tử ép tới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng kêu khóc a! Vì sao, vì sao xuyên qua truyện lại biến thành xử án văn, không khí này, vì sao quỷ dị như vậy, vì sao làm cho người ta mao cốt tủng nhiên (5) như vậy chứ!(5* nổi da gà, sởn tóc gáy) “Ngươi có biết sai không!” Ba! Lại là một tiếng kinh đường mộc vang lên.“Sai, sai, ta sai lầm rồi.” Vu Thịnh Ưu gật đầu, có chút hối hận vì sao lại để Triển Chiêu bắt dễ dàng như vậy, Bao Hắc Tử quả nhiên danh bất hư truyền! Đáng sợ a!“Vì ngươi đã nhận tội, đến, đem phạm nhân áp giải xuống, tùy ý tuyên án! Bãi đường –”Sau tiếng bãi đường, một hồi trò khôihài mới hoàn toàn chấm dứt, lúc Vu Thịnh Ưu một mình nằm trong nhà tù,nàng vẫn không thể suy nghĩ cẩn thận, sao mình lại vào đây được ? Nàyrốt cuộc là chuyện gì a? Có nữ chủ nào như nàng sao? A? Bị vứt bỏ ở trên núi mười năm, gả cho một kẻ ngốc tử, bây giờ còn gặp tai ương lao ngục? Nàng có phải đang nằm mơ hay không? Có lẽ là đang nằm mơ đi! Không thểcó chuyện như vậy a, ừm! Nàng nhất định là đang nằm mơ!Vu Thịnh Ưu dùng sức nhắm mắt lại, thôi miên chính mình, ừm, nhất định là mình đang nằm mơ, chỉ là nằm mơ thôi, đây là giả, đây là giả ! Khi nàng mở to mắt, nàng sẽ phát hiện, nàngvốn không xuyên qua!Rống……! Mở!Vừa lúc mở mắt lại thấy ánh mắt CungViễn Hàm tựa tiếu phi tiếu, Vu Thịnh Ưu quay đi không nhìn hắn, ngườinày nhất định là đến xem nàng, chê cười nàng ! Hừ!“Tẩu tử không hỏi ta, ngươi sẽ bị giam bao lâu sao?” Cung Viễn Hàm cười ôn nhã, bộ dáng có vẻ thực quan tâm tới nàng.Vu Thịnh Ưu liếc mắt nhìn hắn, nhìn cái bộ dạng đáng chết kia, mình không hỏi hắn cũng sẽ nói đi.“Sáu đến mười năm nga!” Quả nhiên! Cung Viễn Hàm cười meo meo nói.“Cho nên sao? Cung gia các ngươi tính cho ta ngồi tù?” Vu Thịnh Ưu nghiêng đầu nhìn hắn.“A, sao có chuyện đó, chúng ta đươngnhiên không muốn. Chỉ là, không phải nói một câu với Bao đại nhân làđược, cho dù chúng ta muốn chạy cửa sau, cũng phải xem cửa sau này có mở không đã a.”“Ngươi sẽ không thấy chết mà không cứu đi?” Vu Thịnh Ưu bình tĩnh mặt có chút không nhịn được.“Đương nhiên –” Cung Viễn Hàm gật gật đầu, còn thật sự nói:“Sẽ!”“Ngươi đi chết đi!” Vu Thịnh Ưu tứcgiận cầm cái gối trong phòng giam ném qua. Cung Viễn Hàm tránh cũngkhông tránh nhìn gối đầu đánh vào trên rào chắn, rơi xuống.“A! Nhanh như vậy liền tức giận.” CungViễn Hàm nghiêng đầu, vẻ mặt khoái trá:“Ngươi yên tâm, cho dù ta khôngcứu ngươi, đại ca của ta cũng sẽ cứu ngươi.”“Dựa vào hắn! Rống ~” Vu Thịnh Ưu khinh thường rống một tiếng.“Ha ha, tẩu tử đã sai lầm rồi, đại canhà chúng ta là người hoàng thượng sủng ái nhất a, chỉ cần huynh ấy đinháo một hồi, ngươi nhất định có thể được thả ra.”“Tối hôm nay ta làm sao giờ?”“Ngủ ở đây.”“Ngươi không thấy cái chỗ này sao, ta làm sao mà ngủ a?” Vu Thịnh Ưu rống to.Cung Viễn Hàm lắc lắc ngón tay:“Đây là trừng phạt đối với tẩu tử!”“Vì sao muốn trừng phạt ta?”“Tẩu tử, ngươi a, quá manh động, chuyện hôm nay nếu ngươi vụng trộm hạ độc sẽ không người nào biết, hoặc làngươi nhẫn nhịn một chút, giả trang nhu nhược, giả trang ủy khuất, Triển Chiêu kia tự nhiên sẽ bảo hộ các ngươi, thế nhưng ngươi lại ngangngược, giữa đường hạ độc người khác,lại còn chỉ sợ người ta không biếtlà do ngươi làm.”“Ai bảo những người đó muốn khi dễ ca ngươi?”“Vậy ngươi không thể chịu đựng một chút sao?”“Không thể?”“Ngươi liền như vậy tức giận?”“Đúng!”“Một khắc cũng đều không nhịn được?”“Đúng!”“Hận không thể bóp chết bọn họ ngay tại chỗ?”“Đúng!”“Ngươi liền như vậy thích ca ta?”“Đúng! A?” Phi phi! Hắn dám lừa nàng a!Cung Viễn Hàm nhìn Vu Thịnh Ưu dùng sức lắc đầu, nhẹ nhàng cười, trong mắt cũng lộ ý cười, quay đầu kêu:“Đạica, đệ nói đúng mà! Nương tử nhà huynh rất thích huynh.”“Ta không có!!” Vu Thịnh Ưu những lời này cơ hồ là rống ra !“Nương tử ~!” Cung Viễn Tu thò đầu vào, ủy ủy khuất khuất nhìn nàng nói:“Nương tử, thực xin lỗi, đều là Viễn Tu hại nàng.”“Không liên quan tới ngươi, là những người đó khiến ta ghét!” Vu Thịnh Ưu quay đầu, vẻ mặt không được tự nhiên.“Được rồi, ra đi.” Cung Viễn Hàm mở cửa lao nói.“A? Không phải phải đợi ngày mai sao?”Vu Thịnh Ưu vừa hỏi vừa tiếp được Cung Viễn Tu đang phi qua bám lấynàng. Cung Viễn Tu dùng sức cọ đầu lên cổ nàng làm nũng nói:“Nương tửkhông đi Viễn Tu cũng không đi.”Hóa ra…… Là vì Cung gia đại thiếu giasống chết muốn ở trong tù cùng với nàng, Cung Viễn Hàm không có biệnpháp, chỉ có thể đưa nàng ra trước thời hạn!Trên đường về nhà, Vu Thịnh Ưu trăm tư không thể giải hỏi:“Cái kia…… Hỏi một chút nga.”“Hử?” Cung Viễn Hàm quay đầu nhìn nàng.“Vì sao người nhà các ngươi họ không giống nhau a?”“Không giống?” Cung Viễn Hàm kinh ngạc nhìn nàng.“Đúng vậy? Vì sao gia gia ngươi là LãBất Vi, cha ngươi là Quách Tĩnh, đại bá ngươi lại là Quan Vũ vậy? Cậungươi là Hoắc Khứ Bệnh, sao mẫu thân ngươi lại là Triệu Mẫn, những họ đó không giống nhau a.” Vu Thịnh Ưu nhíu mày, cho dù đặt bừa cũng khôngthể bừa quá như thế chứ.“Ngươi nói cái gì? Ông nội của ta là Lã Bất Vi, đại bá ta là Quan Vũ? Ha ha ha ha ~ cha ta là Quách Tĩnh, mẫuthân ta là Triệu Mẫn? Ha ha ha, ai nói cho ngươi? Hả? Là ai nói ?” CungViễn Hàm cười gập lưng không đứng dậy được.Vu Thịnh Ưu vươn một đầu ngón tay chỉ vào Cung Viễn Tu vẫn đang bám dính trên người nàng.“Ha ha ha ha ~ đại ca, đây là huynh nói sao? Ha ha?” Cung Viễn Hàm cười đến mức ngữ điệu đều thay đổi.Cung Viễn Tu thực đơn thuần thực đáng yêu gật gật đầu.“Vì sao lại nói như vậy chứ?”“Bởi vì cái người xấu kia phụ thân mẫuthân đều rất lợi hại a, nương tử bị dọa a, cho nên Viễn Tu muốn nói phụthân mẫu thân mình lợi hại hơn người ta a.”“Ha ha ha, cho nên huynh liền nói như vậy?”“Phải! Họ đều là những người lợi hại a!”“Ha ha ha ha, đại ca, về sau a, huynhmuốn dùng thân phận hù dọa người ta, huynh chỉ cần nói Cung Vân Hạo làphụ thân huynh, Tương Vân công chúa là mẫu thân huynh là đủ rồi. Biếtchưa?”“A? Như vậy a! Về sau a, ta cũng muốntrở thành người lợi hại, như vậy nếu nương tử bị khi dễ liền nói tên của ta là đủ rồi!” Cung Viễn Tu cười vẻ mặt vui vẻ:“A, nương tử, sao nànglại không nói lời nào? A? Nương tử? Nàng làm sao vậy?”Vu Thịnh Ưu nhẫn! Nàng nhẫn! Nàng vẫn là nhịn không được khóc……———————————– 2: Lý Thế Dân tức Đường Thái Tông,là vị hoàng đế thứ hai của triều đại nhà Đường. Từ Hi thái hậu:mẹ của hoàng đế Đổng Trị nhà Thanh,là người nắm quyền lực thực tế trong suốt 40 năm. Triển Chiêu: người thời Tống, hộ vệ đeo đao tứ phẩm, làm việc tại Khai Phong phủ. 3. Lã Bất Vi là một thương gia thời Chiến Quốc. Sau ông được chọn giữ chức thừa tướng cho nước Tần.Lã Bất Vi được cho là cha của Doanh Chính tức Tần Thủy Hoàng vị hoàng đế đầu tiên của Trung Hoa. Đại Ngọc Nhi là tên thật của Hiếu Trang Hoàng Thái Hậu, mẹ của Thuận Trị hoàng đế,bà nội của vua Khang Hy thời nhà Thanh,người được xưng là “Đệ Nhất Mĩ Nhân” của tộc Mãn-Mông. Quan Vũ,còn gọi là Quan Công, tự Vân Trường, người thời Tam Quốc,đã góp công lớn trong việc thành lập nhàThục Hán,anh em kết nghĩa với Lưu Bị và Trương Phi. Hoắc Khứ Bệnh là danh tướng dưới thời Hán Vũ Đế,có công lớn trong việc chinh phạt Hung Nô. Quách Tĩnh (Anh hùng xạ điêu,Thầnđiêu hiệp lữ),Triệu Mẫn (Ỷ thiên đồ long ký) là nhân vật trong tiểuthuyết của Kim Dung.Quách Tĩnh là người thời Tống,Triệu Mẫn là ngườicuối đời nhà Nguyên,đầu nhà Minh. 4. Đa Nhĩ Cổn: Dụệ thân vương,Nhiếp chính vương thời nhà Thanh.Tương truyền ông chính là người tình của Hiếu Trang hoàng thái hậu. Hoàng Dung (Anh hùng xạ điêu,Thần điêu hiệp lữ ),nhân vật trong tiểu thuyết của Kim Dung, vợ của Quách Tĩnh,người thời Tống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]