Vu Thịnh Ưu trải qua gần một tháng lặnlội đường xa, sớm đã mệt không chịu nổi, cho dù biết kẻ ngốc ngủ bêncạnh nàng đang gắt gao ôm nàng, nhưng nàng vẫn bị thần ngủ triệu kiến,ngủ không biết gì. Nàng mơ thấy mình trở lại hiện đại, đang bóp cổ mụtác giả báo thù, mụ tác giả cũng ra sức phản kháng, bóp cổ lại nàng. A,mụ tác giả khí lực thật lớn a, nàng bóp, bóp, ra sức bóp, bất quá nàng,ngược lại, lại bị tác giả bóp cổ đến mức không thở nổi, đáng giận, nữchủ quả nhiên không đấu lại tác giả!Vu Thịnh Ưu thống khổ từ trong mộngbừng tỉnh, vội vàng mở to mắt, chỉ thấy Cung Viễn Tu đang bóp mũi nàng,khuôn mặt tuấn tú, nhào vào trước mặt nàng cười đến rất vui vẻ! Vu Thịnh Ưu hít sâu một hơi, vô lực chụp tay hắn nói: “Ngươi làm gì vậy?”Cung Viễn Tu cười cười, phe phẩy tay trước mặt Vu Thịnh Ưu nói: “Nương tử, hừng đông rồi! Rời giường luyện võ nào!”“Hiện tại mấy giờ a, sao đã luyện võ,không luyện không luyện.” Vu Thịnh Ưu quay người tiếp tục híp mắt ngủ,luyện võ? Điên rồi đi! Lúc mình ở Thánh Y phái đều ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba con sào mới rời giường, luyện võ? Đó là chuyện khi nàng tâm tình tốt đi?“Nương tử, mẫu thân nói, mỗi ngày buổi sáng giờ dần sẽ phải rời giường luyện võ, không thể lười biếng !”“Giờ dần?” Vu Thịnh Ưu ở trong lòng lẩm nhẩm tính, tí, sửu, dần, mão…… Giờ dần? Ba giờ đến năm giờ ? Hơn nửađêm luyện cái khỉ gì chứ :“Không đi, không đi! Nương ngươi gọi ngươiluyện chứ không bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632222/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.