“Ai u — ta nói Tiểu Lục a, chậm mộtchút, chậm một chút! Biết ta khinh công tốt thế nào rồi còn phi nhanhnhư vậy! Muốn ăn đòn hả?” Đối với nam nhân đã cướp đi tứ sư huynh vôcùng ôn nhu âu yếm của mình, Vu Thịnh Ưu ta tuyệt đối không có sắc mặthòa nhã cho hắn xem, trở về ta đánh ngươi đừng nói ta lấy lớn ức hiếpnhỏ!“Hắc hắc! Ngũ sư tỷ, tỷ đánh không lại ta.” Vu Tiểu Tiểu nhìn Vu Thịnh Ưu cười hắc hắc.“Cho dù là lời nói thật cũng đừng nói ra chứ! Ta là sư tỷ ngươi, chừa cho ta chút mặt mũi đi.”“Tỷ sĩ diện làm gì, không thể ăn, mặt mũi cần thiết sao?”“Tiểu tử! Ta thấy ngươi thật là da mặt dày!” Vu Thịnh Ưu tức giận đến phát hỏa đi tới nhéo mặt hắn.Đáng giận a! Vu Thịnh Ưu nghiến răngnghiến lợi nghĩ, đúng vậy! Sáu sư huynh đệ trừ nàng ra võ công đều caocường, y thuật vô cùng cao siêu! Nhưng chuyện này có thể trách ta sao?Bọn họ đều là ba, bốn tuổi đã bắt đầu tập võ, học y, ta thì sao, thờiđiểm nàng xuyên qua tới thân thể này đã tám tuổi! Còn có thể học gì? Học võ công, xương cốt đều đã cứng rắn, học y thuật, không biết chữ.Huống hồ lúc ấy chính mình cũng khônghề muốn học tập, đã nghĩ tác giả sẽ an bài cho mình diễm ngộ thế nào,nghĩ các vị sư huynh sẽ như thế nào, như thế nào theo đuổi mình, vì mình mà nặng tay với nhau, sau đó chính mình sẽ khóc lê hoa mang vũ, khiếnngười đau lòng nói: “Các huynh muội đều thích, a — muội nên làm gì bâygiờ?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-xuyen-qua-hao/1632218/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.