Thực ra nụ hôn của Thời Chương rất nông.
Môi chạm môi, chỉ lướt nhẹ trong vài giây rồi rời ra.
Thời Chương hơi lùi lại, môi Tống Phất Chi ánh lên một lớp sáng bóng.
"Bia có ngon không?"
Tay Thời Chương vẫn nhẹ nhàng giữ lấy cổ của Tống Phất Chi, hỏi bằng giọng trầm thấp.
Tống Phất Chi hoàn toàn đơ người, tim đập mạnh, bày tay vô thức đặt trên đùi Thời Chương, trong không gian nhỏ hẹp được che bởi đồng phục học sinh, mọi giác quan và ý thức đều bị Thời Chương chiếm lĩnh, từ tai đến cổ đều nóng bừng.
"......"
Bia có mùi vị gì, cậu hoàn toàn không nếm ra được.
Tống Phất Chi liếm môi theo phản xạ, đầu lưỡi đỏ hồng thoáng hiện rồi nhanh chóng biến mất.
Nhưng cậu vẫn không nếm ra mùi vị gì.
Ngón tay Tống Phất Chi cuộn tròn, mặt đỏ bừng, cố giữ bình tĩnh nói: "Ít quá, không cảm nhận được."
Nhìn thấy đầu lưỡi đỏ hồng thoáng hiện của cậu, anh khó khăn nuốt nước bọt, thiếu điều muốn hôn thêm lần nữa.
Muốn thử vị đầu lưỡi của cậu, chắc hẳn sẽ rất mềm mại.
"Chỉ có thể thử đến mức này thôi." Thời Chương kiềm chế, dùng ngón cái khẽ chạm vào đôi môi mềm mại của Tống Phất Chi: "Em mới mười lăm."
Cho nên cũng chỉ có thể hôn thế này thôi.
Tống Phất Chi cứng đầu: "Em sắp mười sáu rồi."
Thời Chương cười cười: "Ừ, sắp lớn rồi."
Bọn họ không ngồi ăn quá lâu, lúc rời đi mấy ông chú bàn bên cạnh đã uống đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-wibu-khong-the-ket-hon/3628573/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.