Chương trước
Chương sau
Thời Chương ngủ thêm một lát, khi tỉnh dậy sắc trời đã tối hẳn.

Tống Phất Chi bên cạnh vẫn chưa tỉnh.

Giáo sư Thời muộn màng nhận ra có lẽ mình đã làm quá trớn.

Song ngẫm lại, tuy rằng Tống Phất Chi khóc lóc xin tha nhưng phản ứng cơ thể của y lại rất thành thật.

Giữa chừng Thời Chương cũng dừng lại hỏi han nhưng Tống Phất Chi khàn giọng nói "Đừng hỏi", còn cọ mắt cá chân vào hông hắn.

Phản ứng tích cực của y khiến Thời Chương dần dần không kiềm chế nữa.

Hai người chìm vào cảnh đẹp, càng vào cảnh đẹp thì trong đầu Thời Chương chỉ còn lại một ý nghĩ, không còn khống chế được nữa rồi.

Tống Phất Chi vẫn đang ngủ, Thời Chương rón rén đứng lên rót cho y một ly nước ấm đặt lên tủ đầu giường, lại hôn một cái xin lỗi.

Nhà cửa lộn xộn cứ như bão vừa quá cảnh nơi đây.

Thời Chương nhìn quanh, hắn cảm thấy mình làm cũng không tệ, ít nhất đồ đạc trong nhà không bị hư hao.

Chỉ là trên sàn mỗi phòng đều có vết nước, Thời Chương đếm và ước tính rằng phải mua ba tấm thảm mới.

Haiz, tiệc lớn này không thể thường xuyên ăn được, tốn tiền tốn thời gian và sức lực, còn không biết chờ sau khi ông xã tỉnh dậy có đạp què giò hắn hay không.

Thời Chương dọn dẹp một vòng chiến trường, gần giống như tổng vệ sinh nhà cửa.

Thế nhưng Thời Chương chưa bao giờ tổng vệ sinh với cái đầu nghĩ loạn như lúc này, mỗi một căn phòng hắn đến đều gợi lên rõ ràng hồi ức tối hôm qua.

Thời Chương nghĩ, ký ức về sinh nhật năm nay sẽ khiến hắn nhớ đến lúc xuống mồ.

Lúc dọn dẹp phòng làm việc, Thời Chương cẩn thận cất "Nhật ký lá cây" mà Tống Phất Chi tặng vào ngăn kéo của mình.

Ừ, nếu đã tặng cho hắn vậy thì sẽ thuộc về hắn.

Mọi thứ đều được dọn dẹp sạch sẽ, ngoại trừ những cánh hoa hồng rải rác khắp nhà được Thời Chương cẩn thận thu thập.

Dù sao hắn cũng đã nói sẽ dạy Tống Phất Chi cách làm tiêu bản thực vật.

Thời Chương thu dọn xong xuôi, lặng lẽ trở về phòng ngủ.

Người trên giường còn chưa tỉnh, chỉ lật người lại tay chân khoác lên vị trí hắn vừa nằm ngủ.

Lúc này tâm tình giáo sư Thời vô cùng hưng phấn, hắn tự kỷ nghĩ rằng nhất định là ông xã nhớ hơi ấm của mình.

Chà, đúng là không thể rời xa mình một lúc.

Vì thế Thời Chương rón rén nằm trở về giường, sau đó cẩn thận nâng tay Tống Phất Chi lên, để y khoác lên người mình.

Trong lòng giáo sư Thời vô cùng đắc ý, vui vẻ hưởng thụ việc mình quan trọng thế nào đối với ông xã.

Kết quả một giây sau Tống Phất Chi đang ngủ nhíu mày, dứt khoát rút cánh tay khoác lên người Thời Chương lại, sau đó trở mình không thương tiếc, quẳng cho Thời Chương một tấm lưng tuyệt tình.

... Trái tim Thời Chương lạnh ngắt.

Không biết vì sao Thời Chương nhìn ra một chút tức giận từ bóng lưng của thầy Tống.

Thời Chương bắt đầu suy ngẫm về bản thân, quả nhiên mình đã làm quá mức.

Một lát sau, Tống Phất Chi trở mình nằm thẳng.

Cánh tay ấm áp chạm vào cánh tay Thời Chương, vô cùng ấm áp.

Thời Chương lại ngọt ngào, quả nhiên thầy Tống vẫn yêu mình.

Thời Chương có thể lực đáng kinh ngạc, khôi phục cũng nhanh, quan trọng hơn là tinh thần phấn khởi, bây giờ hắn đã không còn chút buồn ngủ nào.

Lúc cầm điện thoại lên xem tin nhắn, Thời Chương mới nhớ ra hình như một hai tiếng trước hắn đã đăng một bài weibo khoe khoang tiên sinh nhà mình.

Hắn dự đoán sẽ có rất nhiều bình luận nhưng không ngờ nó như hiện trường của một vụ nổ, chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã có mấy ngàn bình luận.

"Ôi đệt đệt đệt máaaaaaa chết mất thôi!"

- Má ơi, con nhìn thấy gì thế này! Bạch Tuộc chưa bao giờ đăng về cuộc sống hàng ngày mà bây giờ lại đăng ảnh chồng mình áaaaa! Chờ đã, mà nói hôm qua là sinh nhật anh, hôm nay là sinh nhật chồng anh phải không? Hai người sao lại có duyên như vậy.

- Tấm ảnh này aaaaa, tay hai người tôi soi kỹ rồi nhé, tôi thét lên đây! Tôi liếm tôi liếm tôi liếm!

- Chờ đã, mấy người ngây thơ vậy sao? Chẳng lẽ chỉ có tôi nhìn ra điểm chính sao, bọn họ ở trên giường ôi chao, góc độ này, tư thế này, kiểu chụp hình 'tỳ bà che nửa mặt' này, đây là ý gì hả ông Bạch Tuộc!! Đây là thứ chúng tôi có thể xem sao? Xịt máu mũi!!

- Tôi thấy ông Chương muốn khoe chồng mình là chính.

- Tôi cũng thấy vậy.

- +1... Cập nhật thêm hình ảnh cuộc sống chồng chồng hằng ngày đi! Mặc dù không được thấy cosplay nữa nhưng xem đời thường cũng rất tuyệt!

Giáo sư Thời thừa nhận mỗi một câu bình luận đều nói lên tiếng lòng của hắn.

Bất kể là khen Tống Phất Chi hay là hâm mộ hôn nhân của bọn họ, hoặc là chúc phúc cho bọn họ, Thời Chương rất vui vẻ khi đọc được.

Hắn yên lặng lướt xuống, khóe miệng càng nhếch cao hơn, nhưng khi nhìn thấy một bình luận, hắn liền khựng lại.

- Muốn cắn thì cắn CP thật! Cặp chồng chồng thật mới là thơm nhất. Cái tên Ôn Thiên ngu đần kia lên app video cọ vớ vẩn gì không biết, còn nhiều người cắn CP như vậy, hết nói nổi!

Trên thực tế, Thời Chương đã ở trong giới coser nhiều năm, có chuyện gì chưa từng thấy qua.

Chỉ là hắn không phải coser toàn thời gian, hắn quá lười tham gia vào nhiều việc và cũng lười nghe ngóng về chúng nhưng không có nghĩa là hắn không biết.

Xào CP, chạy theo trào lưu, lợi dụng người khác để nổi tiếng, những hiện tượng này thật sự tồn tại.

Trong những năm gần đây, sau khi 2D trở nên nổi tiếng thì rất nhiều cosplayer thương mại hóa đã tràn vào thị trường. Hầu hết đều xinh trai đẹp gái, có đội ngũ trang điểm và hậu trường chuyên nghiệp, cho ra các thành phẩm rất tốt.

Hiện nay rất nhiều cuộc thi và sự kiện thích mời cosplayer, có cơ hội kinh doanh sẽ có người kiếm tiền, điều này không có gì đáng trách.

Nhiều năm qua, thực sự có người âm thầm thổi phồng mối quan hệ CP của mình và Bạch Tuộc, dù sao danh xưng "Tổng công" trong giới cũng không phải chỉ là cái danh hão huyền.

Nhưng chỉ cần không quá giới hạn, Thời Chương cũng lười để ý, nói thêm một câu cũng lãng phí thời gian.

Nhưng bây giờ thì khác, người mù nào còn ăn CP giả?

"App video" trong bình luận kia thu hút sự chú ý của Thời Chương, đột nhiên hắn cũng muốn xem lại video của Tống Phất Chi một lần nữa.

Thời Chương nhanh chóng ra khỏi weibo, nhấn vào phần mềm video.

Ngày hôm qua hắn đã cùng Tống Phất Chi xem quà mấy lần nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Nhấp vào danh mục cosplay, có hai bảng xếp hạng ở vị trí rất dễ thấy, một dành cho coser nữ và một dành cho coser nam.

Thời Chương nhìn thoáng qua, ngay tại vị trí thứ hai thấy được "FuFu".

Nếu như nhớ không lầm đây chính là tên trên mạng xã hội của Tống Phất Chi, ngày hôm qua lúc chuyển video hắn nhìn thấy được.

Thời Chương nhướng mày, tuy rằng không biết bảng xếp hạng này để làm gì, nhưng dù để làm gì thì vị trí thứ hai cũng là thành tích rất tốt.

Cư dân mạng đợt này có con mắt tinh tường đấy, Thời Chương nghĩ.

Nhìn khuôn mặt yên bình ngủ say của Tống Phất Chi bên cạnh, Thời Chương đeo tai nghe lên, định hưởng thụ một mình.

Bấm vào video xem lại, Thời Chương lại cảm thán trong lòng, nhìn xem, kịch bản này, tông màu này, khí chất này, còn tốt hơn nhiều so với phiên bản gốc của hắn!

Xem xong, Thời Chương thuận tay trượt vào khu bình luận.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã khiến Thời Chương ngây ngẩn cả người, vẻ mặt dần lạnh xuống.

Một số bình luận hàng đầu rất không thân thiện, tổng kết lại họ nói FuFu cọ nhiệt Bạch Tuột, nói y lợi dụng sơ hở mới giành được vị trí thứ hai trên bảng xếp hạng.

Thời Chương nhăn tít cả mày, lướt xuống nhìn thấy cũng có rất nhiều người khen cos của Tống Phất Chi mới làm cho lông mày của hắn giãn ra một ít.

Kéo xuống thêm vài video, khu vực bình luận gần như thế này, bình luận mắng chửi bị đẩy lên rất cao, bên dưới là các phe phái cãi nhau ầm ĩ, chướng khí mù mịt.

Sắc mặt Thời Chương lạnh tanh.

Tốt xấu gì cũng lăn lộn trong giới nhiều năm, phần bình luận của nhiều video đều giống nhau và nội dung phê phán tương tự, rõ ràng là bị thao túng.

Vốn dĩ Thời Chương không có hứng thú với các tranh chấp nhưng lần này liên quan đến Tống Phất Chi, hắn bèn nhìn kỹ từng cái một.

Ngoại trừ hỗn chiến, khu bình luận còn có một cái tên được đề cập đến, Ôn Thiên.

Thời Chương xem thêm và nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Bởi vì Fufu đăng rất nhiều video trong khoảng thời gian ngắn, nhanh chóng tích lũy được sự chú ý lớn, như con hắc mã phi nước đại vọt tới vị trí đầu tiên, vượt qua người đứng đầu là Ôn Thiên.

Nhưng rất nhiều người cảm thấy thành tích của y là giao dịch, là cọ nhiệt mới có được, họ bất bình thay Ôn Thiên.

Mấy ngày nay fan của Ôn Thiên điên cuồng bỏ phiếu, giúp cậu ta trở lại vị trí dẫn đầu một lần nữa.

Người qua đường nhìn một cái rồi thôi, sẽ không quan tâm đến vị trí thứ nhất hay thứ hai, nhưng Thời Chương nhạy cảm với điều này. Khu bình luận của Tống Phất Chi bị nhiều người kéo đến điều hướng dư luận, tám chín phần mười là do Ôn Thiên làm ra.

Tống Phất Chi ở trên mạng chịu ấm ức cũng không nói, có lẽ là giữ bí mật, nếu như nói trước cho Thời Chương, chẳng phải điều bất ngờ trong ngày sinh nhật sẽ biến mất hay sao?

Nghĩ tới đây Thời Chương thấy thương vô cùng, lòng như bị từng mũi kim đâm.

Thời Chương có chút ấn tượng với cậu coser tên Ôn Thiên, có thể đã hợp tác một hai lần.

Thời Chương bình tĩnh nhấn vào trang chủ của Ôn Thiên, nhìn bài đăng mới nhất của cậu ta là một lời cảm ơn.

"Cám ơn mọi người ủng hộ, để tôi trở lại vị trí thứ nhất. Huhu quá cảm động, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!" Thao tác này rất rõ ràng, quy trình quen thuộc mà ai cũng có thể nhìn ra.

Vấn đề là không có bằng chứng nào chứng minh đám thủy quân này là do Ôn Thiên tìm tới.

*thủy quân: những người được trả tiền để bình luận trên mạng.

Nhưng Thời Chương không phải là người bình thường.

Hắn nhấn vào nghiên cứu bảng xếp hạng và nhìn thấy cột nhà tài trợ, chữ "Tập đoàn Phong Nhan" sáng ngời lù lù trên đó.

Ba người chiến thắng đầu bảng có cơ hội tham gia chương trình giải trí trực tuyến dành cho coser, vừa nhìn thấy chương trình này hắn nhớ ra ngay.

Trước đây không lâu Chung Tử Nhan có đề cập với hắn chuyện công ty cô đầu tư một chương trình giải trí mới, còn ôm tham vọng mời Bạch Tuộc tham gia.

Như vậy xem ra, bà chủ Chung là trùm lớn cuối cùng của sự kiện xếp hạng này.

Chính là trùng hợp như vậy, vừa vặn đụng phải họng súng, Thời Chương không hề có ý định nương tay. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve trán Tống Phất Chi đang ngủ say, vừa gọi điện thoại cho Chung Tử Nhan.

Lúc cuộc gọi kết nối, Thời Chương rón rén xuống giường.

"Yo."

Giọng Chung Tử Nhan đầy vẻ ẩn ý của người trưởng thành: "Sinh nhật Bạch Tuộc cuối cùng cũng qua rồi sao? Weibo của ngài khoe giỏi thật, thằng nhóc này khá, đăng ảnh giường chiếu nữa chứ. Mặc dù chỉ có tay nhưng thư ký của tôi nói cô ấy xịt máu mũi đến điên rồi."

Thời Chương thích nghe mấy câu này nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn, hắn hai ba câu lướt qua chuyện.

Chung Tử Nhan nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của Thời Chương, vì vậy cô cũng tém lại, hỏi: "Một mình tìm chị đây có chuyện gì?"

Thời Chương nói: "Trong cuộc tuyển chọn chương trình giải trí cosplay mà chị đầu tư, lúc này dẫn đầu bảng là coser Ôn Thiên bị tình nghi mua thủy quân, đăng bình luận ác ý, dẫn dắt bạo lực mạng, vi phạm nguyên tắc bỏ phiếu công bằng, phiền bà chủ Chung đi điều tra đi."

Chung Tử Nhan sau một hồi im lặng quỷ dị, thầm kín nói: "Tôi không có nghe lầm chứ, ông Bạch Tuột bắt đầu quan đến chuyện tạp nham trong giới từ khi nào vậy?"

Chung Tử Nhan lại bỏ thêm một câu: "Hơn nữa không phải cậu đã rời khỏi giới rồi sao?"

Thời Chương lành lạnh ném một câu: "Thầy Tống gửi cho tôi một video cosplay trên mạng làm quà sinh nhật, nhưng video đó bị mất kiểm soát rồi, tôi đang tức muốn chết đây."

Ba chữ đầy cảm xúc "tức muốn chết" dễ gì nghe được từ miệng giáo sư Thời.

Chung Tử Nhan im lặng vài giây, lớn tiếng "Hả": "Trời ạ, thầy Tống tặng quà sinh nhật cho cậu là một bộ cosplay à? Ôi trời!"

Nói xong, cô lại truy hỏi mạnh mẽ: "Tên ngốc nào dám động đến thầy Tống của chúng ta? Cậu đưa đường link trang chủ nó cho tôi xem."

Chung Tử Nhan nhận link, vừa xem vừa mắng mấy chữ thô tục không trùng chữ nào.

Cô mắng xong, trực tiếp gọi người bên dưới đi tra xét.

Thời Chương bổ sung: "Chỉ là nghi ngờ cậu ta. Điều tra thẳng là ai dẫn dắt bình luận của Tống Phất Chi cũng được, nhưng tra từ Ôn Thiên và công ty của cậu ta hẳn không sai."

Chung Tử Nhan gặp chuyện trong thương trường còn nhiều hơn Thời Chương, cô gần như xác nhận suy đoán của Thời Chương chỉ sau vài cái nhìn.

"Bằng chứng chắc chắn sẽ được tìm ra. Làm gì có chuyện mua thủy quân mà không để lại dấu vết." Chung Tử Nhan nói: "Một khi được xác nhận, người này sẽ bị loại khỏi cuộc thi và nền tảng sẽ đưa ra thông báo công khai."

Thời Chương hỏi: "Đại khái phải mất bao lâu?"

Chung Tử Nhan nói: "Cái này khó nói, nhưng sẽ không lâu lắm."

Thời Chương "Ừ" một tiếng: "Cảm ơn bà chủ Chung."

"Cảm ơn cái đầu cậu." Chung Tử Nhan vẫn còn tức giận: "Nếu ai bẻ cánh chồng cậu, tôi sẽ phá hủy cả thiên đường của hắn."

Thời Chương thiếu chút nữa vuốt trán bật cười: "Bà chủ Chung tối nay hoạt bát quá."

Giọng Chung Tử Nhan dịu dàng hơn một chút: "À, đang cùng bạn nhỏ xem lại mấy bức ảnh trẻ trâu hồi đó."

Thời Chương "Ừ" một tiếng: "Không quấy rầy thế giới hai người nữa."

"Aiz, không có gì, cậu còn có thể quấy rầy hai phút." Chung Tử Nhan gọi hắn lại, cao giọng nói: "Thầy Tống lợi hại nha, đứng thứ hai trong bảng xếp hạng, sau khi Ôn Thiên rớt đài cậu ấy sẽ đứng nhất —— Này tôi nói, hai người các cậu có muốn cùng lên chương trình giải trí không? Cặp chồng chồng đại thần coser song kiếm hợp bích, ông trời của tôi ơi, cư dân mạng sẽ cắn không nhả luôn ấy chứ."

Thời Chương ngẫm nghĩ, vẫn phải nói: "Cái này phải xem ý thầy Tống. Hơn nữa tham gia cả chương trình giải trí, chị thấy bọn tôi làm được hay sao?"

Chung Tử Nhan "Chậc" một tiếng, nói Thời Chương "Không biết linh hoạt", còn nói hắn "Không có đầu óc kinh doanh".

"Ai nói hai người đến chương trình giải trí với tư cách là người tham gia bình thường?" Chung Tử Nhan nói. "Ít nhất cũng phải là khách mời đặc biệt quan trọng. Chỉ cần trang điểm mặc đồ cosplay cùng nhau xuất hiện trước ống kính cũng đủ làm khán giả kích động không thôi."

Thời Chương yên lặng nghĩ đến cảnh mình và Tống Phất Chi bước ra trước ống kính, cos một đôi nhân vật ân ái, nhận được sự chúc phúc và tiếng la hét của mọi người.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến Thời Chương sướng tê người.

Nhưng Thời Chương vẫn nói: "Chồng quản nghiêm lắm, phải chờ chồng quyết định."

Chung Tử Nhan cười mắng một câu "Méo có tiền đồ" rồi cúp máy.

Điều khiến Thời Chương kinh ngạc là sau khi hắn gọi điện thoại xong, Tống Phất Chi vẫn chưa tỉnh dậy.

Rốt cuộc Thời Chương cũng thấy đói bụng.

Cũng phát hiện ra rằng sinh nhật thầy Tống sắp qua rồi, bữa tối cùng bít tết và hoa quả dưới ánh nến đã không còn dùng được.

Cả ngày trôi qua trong hoang dâm vô độ.

Thời Chương nhìn đồng hồ đeo tay, lao vào bếp bắt đầu sơ chế nguyên liệu như đang đánh trận.

Lúc này vẫn gom góp một bữa ăn khuya dưới ánh nến. Tống Phất Chi bị mùi thức ăn đánh thức.

Y nằm trên giường, ngơ ngác mở mắt mà không biết ngày hay đêm.

Yên tĩnh hồi lâu, các bộ phận cơ thể bắt đầu khôi phục tri giác, cảm giác đau nhức thấm vào tận xương tủy cùng với cảm giác trống rỗng đến tột cùng dâng trào về phía Tống Phất Chi.

Tống Phất Chi thò người ra lấy cốc nước trên tủ đầu giường, thiếu chút nữa phế đi thắt lưng.

Ký ức trọn vẹn hơn mười giờ đồng hồ ùa về, Tống Phất Chi nghiến răng nghiến lợi trong lòng mắng Thời Chương hàng trăm lần.

Chuyện này giống như cảm giác nôn nao khi uống hết ly này đến ly khác, say lúy túy mà không ngừng được cho đến khi đau đầu như búa bổ vào sáng hôm sau mới biết thế nào là hối hận.

Tống Phất Chi hiện đang trong trạng thái này, y sảng khoái tới nóc và đây là lúc phải chịu tội.

Mà khoan, y chịu tội, đầu sỏ Thời Chương đâu ——?

Ngay khi Tống Phất Chi định gân giọng gọi người lăn tới, chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân.

Thời Chương cầm trong tay một cái xẻng, thò đầu vào phòng ngủ, vui mừng nói: "Em tỉnh rồi."

Tống Phất Chi nhìn thấy xẻng xào đồ, bụng bất giác réo lên.

"Đói sắp chết rồi! "Tống Phất Chi oán giận, giọng vẫn khàn đặc.

Thời Chương nhỏ giọng bẩm báo: "Sắp xong rồi, năm phút."

Tống Phất Chi tự nhận mình là một người đàn ông trưởng thành với thân thể cường tráng, dù lăn qua lăn lại cả đêm cũng không thể nào cường điệu như trong tiểu thuyết, ngày hôm sau dậy không thể đi nổi.

Kết quả sự thật là Tống Phất Chi có thể đi, nhưng mỗi bước đi đều khiến toàn thân đau êm ẩm theo.

Còn không bằng nằm xuống ngay tại chỗ.

Cuối cùng vẫn là Thời Chương đi tới kéo người vào lòng, bế đến phòng ăn.

Bữa cơm này giáo sư ăn rất ngoan ngoãn, bận trước bận sau hầu hạ như thể biết mình đã làm chuyện xấu.

Tống Phất Chi buồn cười, nghiêm giọng nói: "Hai tuần kế tiếp anh ngủ ở phòng khách."

Sắc mặt Thời Chương lập tức thay đổi, cẩn thận nhìn Tống Phất Chi: "Không được đâu."

Tống Phất Chi cắt miếng bít tết, như cười như không nhấn Thời Chương một cái: "Vẻ mặt này của anh em quen quá rồi. Bọn con trai trong lớp nghịch ngợm gây sự, lúc bị em dạy dỗ, bọn họ đều trưng ra cái vẻ mặt này."

Thời Chương nhịn không được hỏi: "Vẻ mặt gì?"

Thầy Tống: "Em biết sai rồi —— lần sau em còn dám." Hai người nhìn nhau vài giây, không khỏi cùng nhau cười lên.

Khi bữa chính sắp kết thúc, Thời Chương bưng đồ ngọt lên, nhìn như tùy ý nói một câu: "Thầy Fu, anh thấy bình luận dưới video của em rồi."

Tống Phất Chi sửng sốt, chậm rãi "Ừ" một tiếng.

Thời Chương hỏi: "Sao không nói với anh?". Tống Phất Chi dừng một chút: "Đều là người không liên quan nói bừa, em không để bụng. Hơn nữa khi đó sinh nhật anh còn chưa tới, đương nhiên không thể nói."

Tâm lý thầy Tống quá vững, y biết điều gì có giá trị thực sự nên những bình luận bôi nhọ ở mức độ thấp này không thể làm tổn thương y được.

Thời Chương nhíu mày: "Nhưng anh rất khó chịu."

Tống Phất Chi: "... Ồ."

Thời Chương nói với y chuyện Chung Tử Nhan là ông chủ lớn đứng sau hậu trường, còn nói chờ có chứng cứ xác thực, người này sẽ bay màu khỏi bảng xếp hạng, không chừng công ty bọn họ cũng sẽ biến mất.

Vẻ mặt Tống Phất Chi không có gì thay đổi, chỉ hút một miếng bánh pudding vào miệng, gật đầu tỏ ra đã biết.

Thời Chương hỏi: "Em có cảm thấy anh làm vậy quá đáng không?"

Tống Phất Chi lắc đầu: "Em không thèm để ý, nhưng vẫn hy vọng cậu ta bị trừng phạt. Vốn dĩ em đã thu thập chứng cứ rồi, định sau đó đi kiện."

Thời Chương nghiến răng: "Em định tự kiện?"

Tống Phất Chi không rõ nên gật đầu: "Đúng vậy."

Thời Chương tới gần một bước, giọng nói vẫn lộ ra hơi thở nguy hiểm: "Cho dù em biết anh là Bạch Tuộc? Cho dù em có thể tùy ý cọ nhiệt cả người anh mà vẫn không có ý định nói cho anh biết?"

"Có lẽ vậy?" Rõ ràng tâm tư của Tống Phất Chi không đặt vào cuộc đối thoại với Thời Chương, y cười chỉ chỉ cái bát sứ nhỏ: "Cái bánh pudding này ngon này."

Đệt bà nó, chuyện lớn như vậy, bị nói nhiều lời khó nghe như vậy mà thầy Tống không tim không phổi chỉ nghĩ đến bánh pudding.

Có lẽ bởi vì thầy Tống quá đỉnh, là người trưởng thành có tâm lý vững vàng sẽ không bị những chuyện mây bay này quấy nhiễu.

Nhưng Thời Chương càng nghĩ càng tức, hắn nhíu mày nhìn Tống Phất Chi trong chốc lát, đột nhiên nắm cổ y hôn môi.

Bánh pudding ngọt ngào nhưng sức lực của Thời Chương lại rất lớn, giống như muốn nuốt Tống Phất Chi vào bụng như bánh pudding.

Sự đột ngột khiến hơi thở của Tống Phất Chi dồn dập, đầu lưỡi bị Thời Chương cắn lấy.

Hình như Thời Chương đang giận.

Tống Phất Chi nhìn hắn: "Anh đột nhiên làm cái gì thế."

Sắc mặt Thời Chương không ổn lắm, bóp cằm Tống Phất Chi nhưng lại không dám dùng sức, giọng nói rất hung dữ: "Nếu không phải bây giờ em đang khó chịu, anh sẽ ** em lần nữa."

Dùng từ quá trắng trợn, đầu óc Tống Phất Chi tê dại, cơ thể bắt đầu sinh ra phản ứng kích thích theo bản năng.

Loại va chạm tàn bạo trùng kích này khiến Tống Phất Chi hưng phấn suốt đêm giữa sự sống và cái chết.

Trực giác của y mách bảo Thời Chương đang không vui, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không tìm ra nguyên do.

Thời Chương khẽ nghiến răng lên vành tai Tống Phất Chi, bàn tay vô thức bóp eo y, như muốn xoa người này vào trong ngực: "Tình huống thế này em không có ý định tìm anh, định một mình giải quyết?"

Tống Phất Chi run rẩy hiểu ra, y thấp giọng rên rỉ một tiếng: "Em biết rồi..."

Khớp cắn của Thời Chương lại muốn hoạt động, hắn chỉ vào Tống Phất Chi cảnh cáo: "Hôm nay bỏ qua cho em, nhớ kỹ món nợ này, chúng ta từ từ tính sổ."

Hai người ăn xong bữa khuya dưới ánh nến, Tống Phất Chi vùi mình trên ghế tựa, lười nhúc nhích, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.

Lần này quá hao tổn thể lực, may mắn sinh nhật bọn họ vào kỳ nghỉ đông, nếu không thầy Tống sẽ phải xin nghỉ nửa tuần.

Thời Chương vừa buông lời hung dữ với y xong, Tống Phất Chi cũng không còn hơi sức quan tâm hắn.

Tóm lại là không thể làm được, Thời Chương có tức giận đến đâu cũng phải chịu đựng, Tống Phất Chi cảm thấy như mình đang đeo một chiếc chuông vàng.

Về phần tính sổ sau này... Thật ra thầy Tống cũng hơi chờ mong.

Thời Chương rửa chén xong, quay về ngồi xuống bên cạnh Tống Phất Chi, sắc mặt vẫn âm u như cũ.

Tống Phất Chi quay đầu, xoa xoa hắn: "Hết giận rồi."

Thời Chương đen mặt: "Không giận."

Rõ ràng còn đang tức giận.

Một lát sau Thời Chương lại im lặng vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa thắt lưng cho Tống Phất Chi.

Hai người bọn họ một người xoa đầu đối phương, một người xoa eo đối phương, hình ảnh còn khá buồn cười. Chút giận dỗi cũng từ từ tiêu tán đi, gió đêm thổi qua khiến không khí trở nên mát lành.

Thời Chương đột nhiên lên tiếng, nhìn Tống Phất Chi nói: "Em ở top 3 bảng xếp hạng, có thể làm khách mời đặc biệt trong show cosplay đấy, biết không?"

Tống Phất Chi thoáng sửng sốt: "Biết."

Thời Chương hỏi: "Em muốn đi không?"

Một câu nói rất bình thản nhưng nhìn từ chỗ Tống Phất Chi, nửa mặt Thời Chương ẩn trong bóng đêm song ánh mắt lại sáng ngời.

Hình như hắn đang mong chờ.

Tống Phất Chi không trả lời, Thời Chương lại bình tĩnh nói: "Nếu như em muốn đi, chúng ta có thể cùng đi. Có trang điểm, chắc là không nhận ra ai. Dù sao cũng là địa bàn của Chung Tử Nhan, chúng ta lộ mặt chơi, vui vẻ một chút rồi đi."

Tống Phất Chi yên lặng suy nghĩ, nếu như có thể cùng Bạch Tuộc - người mình vẫn luôn yêu thích tay trong tay đứng trên sân khấu bọn họ thích, sẽ là một điều rất tuyệt vời.

Bản thân Tống Phất Chi suy nghĩ rất nhiều về sự nghiệp, tính cách và việc bị nhận ra. Nhưng cuộc đời ngắn ngủi như vậy, cô bé trong lớp ở tuổi mười bảy vẫn đang liều lĩnh theo đuổi giấc mơ đó thôi.

Chuyện cùng người yêu cosplay giống như một ngôi sao sáng ngời, là chuyện Tống Phất Chi tha thiết trước kia nhưng chưa bao giờ dám làm.

Nhưng nếu là bây giờ, Tống Phất Chi nghĩ mình có thể thử một lần.

Thời Chương đợi một lúc không nhận được hồi đáp, dịu dàng nói: "Không sao, không muốn đi cũng không sao."

Tống Phất Chi đột nhiên kéo cánh tay Thời Chương.

Y cố ý ngừng một lúc lâu để kích thích Thời Chương, trong mắt mang theo ý cười, chậm rãi nói: "Rất vinh hạnh nha, thầy Bạch Tuộc."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.