Bắt đầu vào học kỳ này mới phát hiện ra có lẽ chủ nhiệm cấp ba còn bận rộn hơn cả giáo sư đại học.
Thỉnh thoảng giáo sư Thời sẽ tăng ca để nghiên cứu và họp hành, nhưng Tống Phất Chi hầu như ngày nào cũng về nhà muộn.
Lúc mới xem mắt, Tống Phất Chi đã nói với Thời Chương công việc của giáo viên sẽ bề bộn nhiều việc, chỉ sợ không có thời gian bầu bạn với hắn, giáo sư Thời tỏ vẻ cảm thông và ủng hộ 100% công việc của y.
Mỗi tối mang tinh thần mệt mỏi trở về nhà, hầu như Thời Chương luôn đợi y về bên bàn đầy đồ ăn, hắn cũng chưa bao giờ phàn nàn điều gì.
Bởi vậy mà Tống Phất Chi rất áy náy, cũng về nhà sớm chuẩn bị cơm tối vài lần nhưng y luôn cảm thấy tay nghề của mình còn kém xa đầu bếp riêng Thời Chương mời về.
Y từng hỏi Thời Chương vì sao phải mời đầu bếp riêng, Thời Chương rất nghiêm túc trả lời: "Thì em nói nhà hàng em thích nhất đóng cửa rồi còn gì? Vậy nên anh mời đầu bếp riêng về, có thể điều chỉnh cho phù hợp khẩu vị yêu thích của em."
Khi đó Tống Phất Chi thật sự bị rung động, thuận miệng nói một câu vui đùa mà hắn lại ghi tạc trong lòng, từ bất kỳ góc độ nào thì giáo sư Thời cũng là một ông chồng tuyệt vời.
Hôm nay Tống Phất Chi tan tầm trong ánh hoàng hôn, ra khỏi cổng trường nhìn thấy ánh tà dương màu tím chiếu lên bảng hiệu của cửa hàng hoa đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-wibu-khong-the-ket-hon/3369606/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.