Phải mất một lúc để định thần lại, tôi tìm một nơi thích hợp để trốn. Tôi nằm trên sàn cạnh giường nơi cách xa cánh cửa. Chỉ cần nằm đây, dù bố mẹ có mở cửa cũng không thấy tôi, hơn thế lại là sàn gỗ nên cũng không sợ lạnh, thế nhưng phải nghĩ cách giết thời gian. Còn nhớ thời kháng Mỹ giúp Triều Tiên năm xưa, ông Khưu Thiếu Vân cũng nằm dưới tầm nhìn của địch như thế này.
2
Trong lúc nhàm chán, tôi mở quyển nhật ký vừa lấy ra từ giá sách, từ từ đọc từng dòng mẹ viết cho tôi.
Ở trang đầu mẹ viết: “Nhật ký cho con yêu”. Từ ngày 26 tháng 7 năm 1980, cuốn nhật ký đã ghi lại từng khoảnh khắc của tôi từ lúc chào đời đến 3 tuổi, có cả những câu nói kinh điển, từng câu tôi hát ẹ nghe hay những hình vẽ con mèo, con chó với đứa trẻ.
Đó là vùng cấm mà ký ức của tôi chưa từng được biết. Mẹ đã dùng tình yêu và sự mẫn cảm của người phụ nữ ghi chép lại từng bước trưởng thành của tôi. Mẹ đúng là người mẹ tốt nhất trên đời!
Bố lại đang nấu cơm. Tôi nấp ở đây cũng có thể ngửi được mùi thơm bay tới. Bình thường, chắc chắn mẹ đang gõ cửa gọi tôi đi ăn cơm. Nghĩ đến đây, dạ dày tôi lại “biểu tình”, tôi khẽ khàng đi đến sau cửa nghe ngóng xem bố mẹ đang nói gì.
Có tiếng dọn bát đũa, tiếng kê ghế, sau đó là tiếng của bố tôi, cộc cằn nhưng rất gần gũi:
…
“Đã bảo em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-tuoi-tre-khong-the-lam-lo/1920453/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.