Sau khi nói rõ tình huống cho cảnh sát giao thông, Lan Tả quay lại phòng bệnh nhìn Lâm Thiến một cái. Đứa bé kia ngủ không an ổn, trong lúc ngủ vẫn cau mày.
Xoay người muốn đi, một người mặc áo blouse trắng bước vào, không nhìn cô liền hỏi một câu: “Cô là người nhà của bệnh nhân? Tôi muốn biết người bệnh có tiền sử bệnh tâm thần không?”
Bệnh tâm thần? Lan Tả nở nụ cười: “Làm sao có thể? Đứa nhỏ này từ bé đã được hầu hạ vô cùng tốt, làm sao có thể có bệnh tâm thần?” Cô liếc mắt đánh giá người thầy thuốc một cái. Đây là một người đàn ông trẻ, chỉ tầm ba mươi tuổi. Tuổi trẻ như vậy mà đã là bác sĩ trưởng, xem ra tiền đồ vô lượng. Nhưng dù sao thì trẻ tuổi nên kinh nghiệm lâm sàng còn nông, cho rằng con gái của Lâm Chấn Hải bị bệnh tâm thần, đây không phải quá buồn cười sao? Lan Tả nhìn vị bác sĩ, cảm thấy đáng tiếc, nghĩ rằng đường sự nghiệp của hắn có phần gập ghềnh rồi.
Người bác sĩ trẻ có một cặp lông mi rất dài, hắn cúi đầu xem xét báo cáo sơ bộ, giọng điệu cực kì bình tĩnh: “Trong bụng người bệnh còn có một phần dược phẩm chưa tiêu hóa hết. Trên cơ bản có thể xác định là fluoxetine.” Hắn đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu lên, đôi má lúm đồng tiền hiện lên, cũng bởi vậy có vài phần đáng yêu nhưng cặp mắt kia lại cực kì sắc bén, giống như kính hiển vi, có thể nhìn rõ ràng ngóc ngách trong nội tạng con người.
Hắn thu hồi ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-toi-ket-hon/1299195/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.