Trái với sự huyên náo ở các tầng dưới, tầng trên cùng cao nhất của toà thị hoàn toàn yên ắng, với một không gian rộng lớn, những đồ trang trí xa hoa mà đơn giản, tất cả đã được làm bật bởi chủ nhân chủ chính nó, một người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp được bộ âu phục đắc tiền cắt may đẹp đẽ trên người vẽ nên càng tô đậm lên gương mặt anh tuấn sắc sảo đến mê người.
Anh chỉ đơn thuần chú tâm làm việc, hoàn toàn không màng đến hoàn cảnh xung quanh, sự tập trung cao độ ấy làm cho nhiều người không dám quấy rối. Trông anh như thiên sứ, nhưng từng việc làm của anh lại như một ác quỷ, rất tàn nhẫn, rất ác độc.
Trong khoảng không gian yên tĩnh đấy, tiếng điện thoại bỗng chốc phá vỡ bầu không khí, anh dường như cũng chẳng bận tâm mấy, một tay tìm điện thoại, một tay vẫn tiếp tục ký tên, mắt một lòng hướng về tài liệu một cách chăm chú. Liếc qua màn hình, chỉ thấy tin nhắn từ một dãy số xa lạ, một đoạn trích nhỏ của tin nhắn chỉ đơn giản rằng: “Trưa nay em nấu cơm chờ anh về.”
Ánh mắt dừng trên dòng tin nhắn vài giây, xong cũng đắt điện thoại sang một bên rồi tiếp tục làm việc, dường như anh cũng chẳng mấy quan tâm đến người gửi tin nhắn là ai, anh vốn vô tâm như thế, vốn bạc tình, không ai trên đời có thể khiến anh mất bình tĩnh, làm anh quan tâm, lo lắng.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng đầy phép tắc. “Vào đi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-the-than-khong-co-tinh-yeu/1871944/quyen-1-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.