Hàn Ninh chống tay nghiêng người dựa vào lan can nhìn ra bên ngoài. Không khí ở đây rất trong lành, không bị ô nhiễm như ở trung tâm thành phố, thậm chí còn thấy thấp thoáng những ngôi sao lơ lửng trên bầu trời. Cô đã từng ước có thể cùng anh ngắm sao mỗi tối như thế này, mùa hè nóng bức có làn gió từ biển thổi vào, mùa đông lạnh giá có vòng tay ấm áp của anh. Chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy hạnh phúc rồi.
"Cười cái gì?" Thanh âm trầm thấp bên cạnh vang lên.
Hàn Ninh giật mình quay đầu, phát hiện Hứa Mặc không biết khi nào đã cúi sát mặt mỉm cười nhìn cô. Hàn Ninh hơi ngượng ngùng, trong lúc này cô lại có ý đồ xấu với anh.
"Không có gì. Chỉ là lâu lắm rồi không được ngắm sao như thế này"
"Đúng vậy" - Anh thở dài "Bên đó rất nhiều sương mù"
Cô mỉm cười: ''Ai bảo cậu không chịu về, lưu luyến ai đó bên đấy đúng không?"
"Không phải" - Anh nhìn cô- "mình sợ về rồi không muốn đi nữa"
"Tớ không tin" - cô bĩu môi "cậu mà dính nhà thế sao? Hứa Mặc, tớ nói cho cậu biết, chúng ta chơi với nhau từ thời chưa biết nói kìa, sao tớ không biết cậu dính nhà thế?"
"Nhớ cậu"
Hàn Ninh sửng sốt
Rồi bật cười: "Ra nước ngoài mấy năm cậu càng ngày càng biết nói ngọt nhỉ"
"Không phải" - Anh nói bằng giọng nghiêm túc - "thật sự"
Cô ngẩn người một lúc, lại nghĩ, không phải anh nghĩ đến chuyện cười của cô đấy chứ. "Nói tớ nghe xem nào"
Hứa Mặc nghiêng đầu, mỉm cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-thanh-mai-truc-ma-khong-the-yeu/263548/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.