Không biết tự bao giờ, nhưng hễ cứ đông đến là Cửu Nguyệt thành lại có lễ hội. Lễ hội mùa đông, gọi đơn giản như thế, nhưng thật ra nó khá phức tạp. Kéo dài hết nửa sau tháng mười hai, nam nữ già trẻ lớn bé đeo mặt nạ ra đường, vui chơi ăn uống hò hẹn, náo nhiệt đến náo động.
Phù Uyên và Sở Tranh tới đúng lúc lễ hội mùa đông bắt đầu. Ngay ngày thứ nhất, họ đã cùng nhau đeo mặt nạ ra ngoài Tô phủ xem hội. Phù Uyên rất thích gánh xiếc của phàm nhân Tây Vực, bởi lẽ trước kia cha mẹ y đã từng thuê gánh xiếc cho y xem trong những tháng ngày y không thể đi lại được.
Tiểu sư muội không ngày nào chịu ở yên trong phủ, ngày nào cũng năn nỉ nghĩa phụ nàng hoặc sư tôn và sư huynh dẫn mình đi chơi. Hôm nay cũng vậy, nàng lôi kéo bằng được cả nghĩa phụ, sư tôn, sư huynh, thậm chí là cả thuộc hạ thân tín của nghĩa phụ cùng đi bờ sông Hạ nghe nhạc. Nói là nghe nhạc, nhưng Phù Uyên cảm thấy giống như thi nhạc cụ thì đúng hơn. Người trên bờ, người dưới thuyền, người trong lâu, nam thanh nữ tú, mặt nạ đủ kiểu, tấp nập vô cùng. Có đàn có sáo, có hay có dở, lắm lúc tiếng đàn của người nào đó tham gia giữa chừng dở đến nỗi có thể giải tán đám đông.
“Sư huynh, muội nghe người trong tông nói huynh đàn cổ cầm rất hay.” Tô Thanh Nhan bỗng nhiên quay sang nhìn Phù Uyên bằng ánh mắt rất mong đợi.
Bọn họ năm người đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/3539273/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.