Chương trước
Chương sau
"Thiếu gia không thể ở lại được! Ta... Ta cõng thiếu gia qua cửa sau xuống núi, nhà chúng ta tách biệt hướng đông, mấy người kia sẽ không đuổi kịp đâu!"

Mấy người làm khác trong nhà nghe thấy Tiểu Tam nói thì ai cũng đều kinh hãi đến quên cả hít thở. Ai nấy đều lo lắng chạy tới chạy lui, còn quỳ xuống kêu Phù Uyên hãy đi đi.

"Ta đi rồi, mười người từ Tiểu Nhất đến Tiểu Thập các ngươi phải làm thế nào đây?" Phù Uyên ngơ ngác hỏi bọn họ. "Ta là phế nhân. Thế nên cho dù có người hộ tống thì ta sẽ đi được xa ư?"

"Thiếu gia..."

"Thôi, họ muốn bắt ta thì cứ bắt đi. Các ngươi thu dọn một chút đồ đạc, lấy ít tiền, đi đi."

Tiếng huyên náo đã đến ngoài cửa, đám người làm lại vì câu nói của Phù Uyên mà khóc òa lên. Tiểu Tam mặc kệ Phù Uyên có đồng ý hay không, muốn đưa y đi, nhưng bị y gạt phắt ra.

Có tiếng động lớn vang lên, chẳng biết làm thế nào mà người ta đã phá cửa. Thôn dân lập tức ào vào sân nhà Phù Uyên, tay cầm đuốc sáng rọi cả một vùng. Tâm lặng như nước, Phù Uyên thản nhiên nhìn những người vừa tràn vào nhà mình, dù cho đang ngồi nhưng lại hệt như y đang đứng trên đỉnh cao nhìn bọn họ vậy.

"Thì ra ngươi chính là yêu nghiệt!"

Người vừa lên tiếng là lão đạo sĩ. Mặt lão như quỷ dạ xoa, đầu bù tóc rối, tay cầm quyền trượng. Lão trân trân nhìn Phù Uyên bất động trước hiên nhà, trong mắt bỗng lộ ra tia giật mình lẫn phấn khích. Rồi lão thì thầm cái gì đó. Hai mắt của Phù Uyên rất tinh tường lập tức nhìn ra được khẩu âm của lão là hai từ "sứ giả".

Lão đạo sĩ cười sằng sặc, giơ cao quyền trượng lên như thể hi sinh vì chính nghĩa lắm, kích động nói to: "Phù Uyên, yêu nghiệt ngươi phải chết!"

Tiểu Cửu lập tức nhảy ra chắn trước mắt Phù Uyên, mắng: "Ngươi nói láo! Thiếu gia nhà ta không phải yêu nghiệt!"

Nói rồi cậu lại nhìn đám thôn dân, tức giận hỏi: "Thiếu gia cùng cố lão gia và cố phu nhân đều là người tốt. Họ vẫn luôn giúp đỡ các người, vì sao các người lại muốn bắt y?"

Nhất thời đám người im lặng như tờ, ai nấy đều cúi mặt như thể biết mình đuối lí. Nhưng rất nhanh đã có người không biết xấu hổ hô to: "Yêu nghiệt chính là yêu nghiệt, ai quản y có phải là người tốt hay không? Mọi người không được mềm lòng, tính mạng của chúng ta và người nhà... đều trông chờ vào chúng ta đó!"

"Phải... Bắt lấy Phù Uyên!"

"Bắt lấy Phù Uyên, thiêu chết y!"

"Hứ, người tốt cái mống! Thôn chúng ta nghèo như vậy mà chỉ có mình y ăn sung mặc sướng, chắc chắn là có gian trá!!! Thiêu chết y, thiêu chết y!"

"Năm đó y rơi từ đỉnh núi đá xuống vực thế mà chỉ gãy hai cái chân, ta đã thấy bất thường rồi! Yêu quái là cái chắc!"

Người ta mắng càng lúc càng hăng, càng lúc càng quá đáng, thế nhưng Phù Uyên vẫn im lặng không nói gì, chỉ cụp mắt xuống như đang suy tư điều gì đó. Sau cùng, y nhìn về phía lão đạo sĩ đang dương dương tự đắc, thở dài nói với đám người đang quá khích:

"Các ngươi tin lời lão rằng giết ta thì mọi chuyện sẽ được giải quyết sao?" - Giọng y không quá lớn nhưng người ta vẫn có thể nghe rõ rành mạch.

Đột nhiên có một giọng nói ngập tràn phẫn nộ vang lên: "Ai dám?"



Một nam nhân bạch y cầm thanh trường kiếm trong tay đột nhiên từ trên nóc nhà gần nhất bay tới, hạ xuống chắn ngay trước mắt Phù Uyên. Y không quản đám đông đang phẫn nộ thế nào mà quay người lại quỳ một chân trước Phù Uyên, dịu dàng nói: "A Uyên, ta về rồi."

Đám người hầu trong nhà ngây ra.

Trong mắt Phù Uyên không giấu nổi niềm vui. Y mỉm cười nhìn nam nhân nọ, run giọng nói: "Trường An... Ta còn tưởng đời này sẽ không được gặp lại ngươi nữa."

Nghe vậy, Cố Trường An thở dài đứng lên rồi khẽ cúi đầu hôn lên trán Phù Uyên, đáp: "Ta đã rất nhớ ngươi."

Hắn nói xong thì quay lại nhìn đám đông, nói với giọng chắc nịch: "Ai dám tiến thêm một bước, ta sẽ giết chết kẻ đó!"

Những tưởng lão đạo sĩ sẽ chửi ầm lên, ai ngờ lão ta lại hô to với đám thôn dân: "Chúng ta đi!"

Lập tức có người thắc mắc: "Tiên quân cứ như vậy mà đi sao? Phù Uyên kia phải xử lý như nào?"

"Kẻ bên cạnh y không dễ đối phó, các ngươi muốn chết thì cứ lên đi!"

Lão đạo sĩ hậm hực nói rồi dẫn đầu đi luôn. Những người dân trong thôn rất tin tưởng lão, ai nấy đều như bị bỏ bỏ bùa mê thuốc lú mà ù ù cạc cạc đi theo. Chẳng mấy chốc mảnh sân đang đông đúc ồn ào đã trống trải và thanh tĩnh trở lại. Lúc này Cố Trường An mới bảo mấy người làm trong nhà đi làm việc rồi tự mình đi tới đẩy xe cho Phù Uyên, nói: "Có ta ở đây, bọn họ sẽ không làm gì ngươi đâu."

Phù Uyên bật cười, nửa thật nửa đùa đáp: "Nếu ngươi không tới, ta sẽ nói cho họ biết ta là ai... dọa họ chạy luôn!"

"Đám ngu ngốc ấy không tin đâu." Cố Trường An bất đắc dĩ đáp.

Hắn đẩy Phù Uyên về phòng, thấy Phù Uyên có hơi trầm tư thì nghi ngờ hỏi: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Phù Uyên lắc đầu, đoạn y chìa tay ra, mỉm cười nói: "Quà của ta đâu?"

Đối phương lần nào đi xa về cũng mua quà cho y, y chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ không đòi thật. Ai ngờ Cố Trường An đột nhiên tiến lên rồi cúi người nâng cằm y lên, trong mắt không hề che giấu vẻ chán ghét. Phù Uyên sửng sốt, chưa kịp nói gì thì lồng ngực đột nhiên đau nhói... Cố Trường An tự lúc nào đã ra tay với y, lạnh lùng nói:

"Phù Uyên... Đây là quà của ngươi."

Trong đầu như có một tiếng nổ lớn vang lên, Phù Uyên không thể tin được mà nhìn con dao trong tay đối phương đang găm vào ngực mình, nhoáng cái đã cảm thấy đau đớn đến chết lặng. Y muốn mở miệng hỏi Cố Trường An tại sao, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi, đồng thời giọng nói lạnh như băng của đối phương cũng vang lên bên tai:

"Ngươi tưởng ta cần tình yêu của ngươi sao?" Cố Trường An ghé sát bên tai Phù Uyên. "Thứ ta cần là trái tim của một sứ giả tộc... để cứu một người."

"Ngươi...."

"Suỵt! Rất nhanh thôi!" Cố Trường An vừa nói vừa khoét sâu con dao vào ngực Phù Uyên. "Ta không muốn trái tim của ngươi kịp nhuốm đầy sự thù hận.... như thế sẽ rất bẩn."

Phù Uyên lấy chút sức lực cuối cùng, gằn từng chữ một: "Cố... Trường An... Ta... hận... ngươi!"

Cố Trường An nở nụ cười trào phúng: "Hận ta? Sứ giả phải yêu thương con dân Cửu Quy chứ? Ha ha! Xuống dưới cửu tuyền mà hận đi!!!"



Bóng tối phủ lấy Phù Uyên, nuốt chửng hận ý lẫn sự đau đớn đến tột cùng của y vào hư không...

...

Phù Uyên hình như đã mơ một giấc mơ rất dài.

Lúc đầu, y mơ thấy mình hồi mới có ba tuổi, nhỏ xíu. Vì dỗi cha dỗi mẹ mà y chạy ra khỏi nhà, lạc trên núi cao, gào khóc rung trời. Cha mẹ y tìm đến, còn chưa kịp ôm y dỗ dành thì một con đại bàng to lớn từ đâu bay tới, quăng Phù Uyên xuống thẳng dưới vách núi. Tai nạn đó đã khiến Phù Uyên tàn tật hai chân, cả đời không thể đi xa.

Cảnh tượng thay đổi, Phù Uyên thấy cha mẹ thở dài trước hiên nhà. Nước mắt y rơi khi hai người họ nói chuyện nhất định sẽ đưa Phù Uyên đi dạo thành Tô Châu một lần. Nhưng Tô Châu chưa thấy đâu, cảnh tượng Phù Uyên thẫn thờ trước giường cha mẹ đang đau bệnh đã hiện ra. Một hồi hồi quang phản chiếu, nữ nhân có tuổi nhưng vẫn giữ được đường nét dịu dàng ấy đang nắm chặt tay Phù Uyên.

"Uyên nhi, chúng ta... xin lỗi con."

"Không! Cha, mẹ... Hai người đừng bỏ lại con mà!!!"

"Xin lỗi... Có chuyện này chúng ta đã giấu con lâu rồi. Uyên nhi, cha con không phải họ Phù, ông ấy họ Lưu."

"Mẹ... Mẹ đang nói gì vậy?"

"Năm đó hai ta chỉ là đôi phu thê nghèo khổ cầm cự sinh sống ở Bắc Mạn, chẳng hề sang quý như bây giờ. Đêm đó mưa rất to, có nữ nhân bị thương nặng lắm, ôm con nhỏ chạy đến nhà chúng ta, tha thiết van xin chúng ta nuôi nấng con, còn đưa cho chúng ta ngân phiếu mấy trăm vạn... Uyên nhi, nàng nói con là sứ giả tộc... còn bảo chúng ta nhất định phải đưa con đi thật xa."

"Con không tin! Hai người mới là cha mẹ của con!!!"

"Uyên nhi à, con hiếu thuận như vậy, ngoan như vậy, cha và mẹ rất hạnh phúc."

Cảnh tượng lại thay đổi, lúc này, trước mắt Phù Uyên là cả một vườn hoa Hướng Dương với những bông hoa hệt như mặt trời thu nhỏ.

"Tiểu Uyên, ta về rồi."

Phù Uyên ngóng ra cổng thấy Cố Trường An vận bạch y, tay xách rất nhiều thứ lặt vặt. Khoảnh khắc ấy hệt như khi hoa Hướng Dương nở rộ, Phù Uyên vui mừng gọi đối phương:

"Trường An!!! Lần này ngươi đi Tô châu có gì ngon ăn không vậy? Tiền tranh ta vẽ được bao nhiêu? Ngươi đi đường có mệt không?"

Thế rồi Cố Trường An đi tới, găm dao vào ngực y, nói: "Phù Uyên... Đây là quà của ngươi."

Một giấc mộng, mộng thấy cả một đời.

Bên tai đột nhiên vang lên tiếng mắng chửi cùng tiếng nức nở ngắt quãng, Phù Uyên kinh ngạc mở mắt ra.

"Nhìn đi, đây là kết cục của những ai muốn chạy trốn khỏi đây!" - Một giọng nói vô cùng chói tai vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.