"Sư... Sư thúc." Diệp Bạch Thanh hơi kinh ngạc thốt lên. Mặc dù vị sư thúc này của hắn thân thiện dễ gần nhưng không hay lộ diện, sao còn xuất hiện ở Vấn Tiên đường vào giờ này? Chẳng lẽ người này đến đón Phù Uyên?
"Ừm. Nếu không có việc gì, ta dẫn Tiểu Uyên đi trước." - Sở Tranh ôn hòa gật đầu với Diệp Bạch Thanh.
"Tạm biệt sư thúc."
Lúc về tới Minh Ưu trúc cung, Phù Uyên không rõ ý tứ thở dài một tiếng.
"Sao vậy?" - Sở Tranh hỏi.
Phù Uyên đáp: "Không có gì..."
"... Mới là lạ." - Sở Tranh ngắt lời đối phương.
"..."
"Không sao hết, đi ăn một bữa cơm là ổn ngay! Ngươi đến cung của ta đi, hôm nay ta nấu cơm!"
Bình thường chuyện ăn uống của Phù Uyên là có đạo đồng lo sẵn, lúc này thấy Sở Tranh nhiệt tình thì Phù Uyên cũng không tiện từ chối, gật đầu để đối phương dẫn mình đi.
Ngoại trừ tiểu viện đơn giản ở rìa phía tây của Phù Uyên, tất cả những nơi còn lại của trúc cung Minh Ưu đều là của Sở Tranh... Tổng thể nơi đây không quá lớn nhưng sắp xếp quanh co rối rít, kiến trúc lại cổ kính, khiến cho Phù Uyên cứ có cảm giác như đang lạc ở mê cung không lối thoát vậy. Điều khiến Phù Uyên rất yêu thích ở chỗ này là không chỉ vườn tược mà nơi nơi trên lối đi cũng đều có thể nhìn thấy được cây cỏ tươi tốt. Vừa nhìn liền biết chủ nhân nơi này rất yêu thiên nhiên.
Thấy Phù Uyên thi thoảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900699/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.