"Khai thật đi, ban nãy ngươi đã đi đâu?"
"Đi cùng tổ tông của ta." Phù Uyên dửng dưng đáp, rồi đẩy Sở Tranh ra. Y xoay người mở cửa vào phòng, nhàn nhạt nói tiếp với đối phương đang ngây ra bên ngoài: "Đêm nay ta tới thôn Vụ Nguyệt, sư tôn có thể không đi cùng. Chờ ba ngày nữa ta sẽ về lại Vô Cực tiên tông."
Sở Tranh đi vào theo Phù Uyên, đóng cửa lại. Hắn nghi ngờ hỏi: "Thôn Vụ Nguyệt?"
"Phải. Thôn Vụ Nguyệt nằm trên dãy núi phía tây trấn Tiên Du, đi hai canh giờ sẽ đến." Phù Uyên đáp. "Đó là nhà của ta trước kia."
"Ừm. Vậy mấy ngày nữa nhớ trở về." Sở Tranh lạnh nhạt đáp, rồi quay người đi về phòng mình.
Đối phương đột nhiên thay đổi thái độ lạnh nhạt khiến Phù Uyên có chút hoài nghi.
Song, y không nghĩ nhiều, quay người lẳng lặng thu dọn đồ đạc. Kì thực y cũng chẳng có đồ gì, tất cả đều bỏ lại bên trong không gian trữ vật của nhẫn càn khôn y đeo trên ngón giữa tay trái. Chiếc nhẫn bạc nhìn qua chẳng có gì đặc biệt nhưng kì thực là một pháp bảo. Sở Tranh đã tặng nó cho Phù Uyên từ rất lâu rồi, bảo rằng khi Phù Uyên đạt đến tu vi Trúc cơ mới mở ra được và khi ấy hãy trở về. Phù Uyên mới lên Trúc cơ không lâu, không gian trong chiếc nhẫn chỉ được y mở ra vào nửa tháng trước, hôm rời Vô Cực tiên tông. Không gian càn khôn lớn bằng một căn phòng, đồ có sẵn ngoại trừ một túi tiền có cả bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900681/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.