Bên trong động Vấn Tâm trống không, cũng không tối như Phù Uyên tưởng mà ngược lại còn sáng như ban ngày, thấy rõ một vòm hang cao lớn mọc đầy rêu tân tinh. Phía cuối hang có một lối đi sâu xuống lòng núi, vọng lên một chuỗi tiếng kêu u u u. 
Phù Uyên mở thần thức nhưng không tìm được sự hiện diện của bất kỳ ai, rồi lại đi vào lối đi dẫn xuống dưới lòng đất. Y thắp một ngọn đèn lồng. Ánh sáng màu vàng nhạt soi tỏ lối đi được thiết kế thành những bậc thang đồng đều xuống dưới. Các vách tường không có rêu tân tinh. Càng đi, bóng tối càng như muốn nuốt lấy thứ ánh sáng yếu ớt của đèn lồng vậy. Âm thanh u u u vẫn vọng từ dưới lên, như một bản nhạc chết chóc khiến cho Phù Uyên sởn hết cả gai ốc. 
Lối đi không quá dài, trong chốc lát Phù Uyên đã thấy được một khoảng không mờ mờ trước mắt. Nhưng không tới gần nên y không thể nhìn rõ quang cảnh nơi ấy. 
U... u... u... Âm thanh kì dị ngày càng rõ ràng, hơn nữa còn phát ra từ rất nhiều hướng. 
Ngay khi Phù Uyên bước xuống bậc thang cuối cùng, quang cảnh chợt thay đổi. 
Tuyết trắng che trời lấp đất, Trời lạnh căm căm. Phù Uyên đang mặc y phục mùa hè nên lập tức run rẩy. Y quay lại nhìn sau lưng, nào đâu còn có những bậc thang tối tăm nữa? 
Nhưng Phù Uyên không có tâm trạng để ý cái lạnh, bởi vì cảnh tượng trước mắt đã khiến y chết trân như bị sét đánh: Một thiếu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-ta-rat-yeu-su-ton/2900670/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.