Hội ngọa đàm* của ngày đầu tiên ở đại học tiến hành đến rất muộn ── điều này chứng tỏ kỳ thật không chỉ nữ sinh mới thích nói chuyện phiếm…
(*:臥- nằm, 談- nói chuyện, nghĩa là cả phòng cùng tắt đèn, nằm trên giường nói chuyện phiếm:v hêm biết edit sang tiếng việt như nào luôn TvT)
Ngày kế Nhậm Tử Tuyền dậy từ sớm, đã phấn chấn ăn hết bữa sáng, chạy tới tiệm cắt tóc cắt đi mái tóc có hơi dài đối với nam sinh.
Đúng lúc Tư Huy đi lĩnh quần áo huấn luyện quân sự trở về phòng ngủ, thấy Nhậm Tử Tuyền, lặng đi một chút, “Ái chà, đổi kiểu tóc à?”
“Ờ, thế nào?” Cậu hất mái tóc ngắn mát mẻ, cực kỳ đắc ý ── không cần làm mẹ đúng là đẹp hẳn.
Tư Huy dùng ngữ khí khoa trương nói: “Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong.”
“Hai người các cậu đừng tán gẫu nữa, mau phát quần áo đi.” Trần Vĩ Đào ở trong đống phục trang lật mấy cái, phàn nàn: “Không có bộ nào rộng rãi hơn à?”
“Bộ 185 này khá rộng đấy, có điều cậu phải xắn hết cổ tay cổ chân lên mới được, hắc hắc.” Từ Triển Đồ cười quái dị ướm bộ quần áo kia lên trên người Trần Vĩ Đào, “Rộng không nói, nhưng dài thì…”
Bốn người đánh nháo phân chia quần áo xong, buổi trưa nhận giáo trình, buổi tối tiếp tục họp lớp, mọi người đều rất hòa hợp, tất cả tụ lại, kéo bè kết bạn đi căn tin trường học ăn nhậu một bữa.
Hơn chín giờ mới trở lại phòng ngủ, hai mắt Trần Vĩ Đào phát sáng, Từ Triển Đồ vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-nam-nhan-khong-the-lam-me/78143/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.