Hai chiếc xe dừng ở cửa khách sạn.
Nhậm Tử Tuyền dẫn Tiêu Hiểu cẩn thận đi theo sau ba người lớn. Chuẩn xác mà nói, ở trước mặt Tiêu Trí ── bốn người bọn họ đều giống như mấy đứa nhỏ xấu xa đáng thương.
Phòng ăn, Nhậm Tử Giai không ngừng nhìn khuôn mặt Tiêu Hiểu, trong ánh mắt vừa hổ thẹn vừa yêu thương, cuối cùng nhịn không được gọi: “Hiểu Hiểu…”
“Gọi dì.” Giọng nói trầm thấp của Tiêu Trí bất chợt vang lên, Tiêu Hiểu run lên, ngoan ngoãn nói: “Chào dì.”
Sắc mặt Nhậm Tử Giai khó chịu, không nói gì, cười khổ: “Hiểu Hiểu ngoan.”
Lương Phàm Sinh ngượng ngùng uống nước trà, từ đầu tới cuối vẫn không tháo xuống chiếc kính đen kia.
Nhậm Tử Tuyền nhìn thấy Tiêu Hiểu chu miệng, nhíu mày nói với Tiêu Trí: “Anh hung dữ với thằng bé làm cái gì?”
Tiêu Hiểu vừa thấy có người đứng về phía mình, nhất thời đắc ý: “Cha, mẹ nói cha không được hung dữ với con.”
Lương Phàm Sinh “Phốc ──” một tiếng phun toàn bộ nước trà ra, há mồm nhìn mấy người, ngốc như con gà gỗ.
“Cậu… Anh ta… Hai người…” Lương Phàm Sinh nói mấy đại từ nhân xưng rất là mập mờ, liền ở dưới ánh mắt đông lạnh chết người của Tiêu Trí mà ngậm miệng.
“Khụ khụ…” Nhậm Tử Tuyền ngượng ngùng ho khan mấy tiếng, lấy thực đơn, “Có thể gọi đồ ăn chưa?”
Tiêu Hiểu còn nhỏ, còn lại đều là người trưởng thành, mọi người cũng tùy theo đứa nhỏ này, “Gọi đi.”
Nhậm Tử Tuyền lật lật, gọi đồ đều là thứ Tiêu Trí thích ăn ── cậu đây cũng là vì muốn hòa hoãn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-nam-nhan-khong-the-lam-me/78136/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.