Chương trước
Chương sau
Đây thực sự là một cú sốc tinh thần với hắn bởi từ trước đến nay, hắn chưa từng mất bình tĩnh đến vậy. Phó Sâm cố gắng điều chỉnh cảm xúc, ngồi dưới đất dựa lưng vào tường, trên cánh tay có một vệt máu dài, hẳn là vết cắt lúc hắn đập phá đồ đạc, đến giờ máu cũng đã đông lại rồi.

Có tiếng bước chân ngoài hành lang, mẹ Phó đã quay trở lại, tiếp đó là hai tiếng gõ cộc cộc vang lên từ phía cửa phòng.

"Phó Sâm, con ra lấy thuốc ức chế đi này". Mẹ Phó hét lên qua cánh cửa.

Phó Sâm vịn bờ tường chậm rãi đi tới. Cạch một tiếng cửa mở ra, hắn vươn tay muốn lấy thuốc ức chế. Mẹ Phó liền treo túi đựng thuốc lên tay Phó Sâm. Xong xuôi, hắn vội vàng di chuyển, rút tay về rồi đóng cửa lại.

Mẹ Phó bất giác cảm thấy lo lắng. Cho dù bà vốn xem nhẹ chuyện này thì cũng không thay đổi được thực tế rằng đây là lần đầu tiên Phó Sâm trải qua kỳ mẫn cảm.

Ánh mắt mẹ Phó tràn đầy bất an, "Phó Sâm, con có cần hộp thuốc không?"

Bên trong cánh cửa truyền đến một thanh âm, đó là giọng nói khàn khàn lao lực: "Mẹ mang lại đây đi ạ".

Nghe được câu trả lời, mẹ Phó vội vàng đi lấy hộp thuốc rồi quay lại gõ cửa. Sau khi cửa mở ra, Phó Sâm với tay lấy hộp thuốc vừa được đưa tới, rất nhanh đóng sầm cửa lại một cách không thương tiếc.

Mẹ Phó vẫn lặng yên đứng trước cửa phòng, dù sao đây cũng là con ruột của bà. Kỳ mẫn cảm khó khăn là vậy, nhưng Phó Sâm cái gì cũng không biết khiến bà chỉ có thể lo lắng chờ đợi.

Phó Sâm không nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang thì biết ngay mẹ mình vẫn đang đứng canh bên ngoài chưa rời đi. Hai tay Phó Sâm khẽ run lên, sau khi ổn định lại liền xử lý và băng bó vết thương ở cánh tay. Lúc trước ý thức mơ hồ, nhưng não bộ của hắn vẫn lưu giữ lại một vài hình ảnh khi hắn nổi xung, quả thực là hao phí tinh lực.

Chỉ cần nhìn qua căn phòng là có thể biết được, sự hỗn loạn này giống như cơn đại nạn sau khi giông bão đi qua.

Một lúc sau, có tiếng động vang lên bên trong cánh cửa.

"Thuốc ức chế dùng như thế nào ạ?"

Mẹ Phó: "..." Bà biết kiểu gì hắn cũng sẽ hỏi mà.

Phó Sâm nhìn ống thuốc ức chế trong tay, hoàn toàn không biết phải tiêm vào đâu trên người.

Mẹ Phó lắc đầu bất lực, hướng dẫn cho hắn, "Con chích kim tiêm vào mạch máu trên cánh tay".

Phó Sâm làm theo, sau khi thuốc ức chế được tiêm vào mạch máu, pheromone vốn đang xao động bất an dần bình ổn trở lại, hắn thở hắt ra một tiếng.

"Con có biết kỳ mẫn cảm của Enigma kéo dài bao lâu không?" Nghĩ ngợi một lúc, mẹ Phó lên tiếng hỏi.

Bà sợ rằng Phó Sâm đến cái này thậm chí cũng không biết, nhưng lo lắng của bà rõ ràng là không cần thiết.

Phó Sâm trầm giọng, không kiên nhẫn nói: "Mỗi lần 2-3 ngày, một năm 3-4 lần".

Đây là kiến ​​thức sinh lý cơ bản nhất mà hắn được học trong lớp đạo đức của Chính phủ. Ở đó đề cập rằng, kỳ mẫn cảm của Enigma khác với Alpha, tần suất và độ dài của kỳ mẫn cảm cũng không giống nhau.

Do pheromone của Enigma cao hơn Alpha, nên khác với kỳ mẫn cảm của Alpha sẽ xuất hiện 1-2 lần một năm, mỗi lần kéo dài 4-5 ngày, Enigma cần giải phóng lượng pheromone dư thừa, dẫn tới thời gian và tần suất tương đối khác biệt. Kỳ mẫn cảm của Enigma nhiều gấp đôi, khoảng 3-4 lần một năm, mỗi lần 2-3 ngày. Tuy tần suất nhiều hơn nhưng thời gian lại trôi qua nhanh hơn.

Mẹ Phó thoáng bình tâm, nói với Phó Sâm: "Có chuyện gì cứ gọi điện cho mẹ".

Phó Sâm không đáp lời bà, ngồi xuống bên bàn học muốn lên mạng đọc thêm kiến thức sinh lý. Đoán được Phó Sâm không muốn nói chuyện, mẹ Phó yên lặng rời đi.

Tìm tòi một hồi, tất cả những gì hắn đọc được là cách đánh dấu Omega.

Thay đổi đối tượng tìm kiếm thành Enigma, nội dung lại trở thành cách đánh dấu Alpha.

Chẳng nhẽ lớp sinh lý chỉ dạy mỗi điều này thôi sao?

Phó Sâm cáu kỉnh tắt máy tính, nằm trên giường phát hiện bản thân đang khá mất bình tĩnh. Hắn bắt đầu phân tán tư tưởng, cố gắng suy nghĩ về một điều gì đó, bất luận là nội dung được học ở lớp đạo đức của Chính phủ hay là kiến thức lĩnh hội từ trên mạng. Nhưng chung quy lại, hắn nhận ra mọi thông tin đều khẳng định Enigma cần phải kết bạn lữ với Alpha.

Alpha trời sinh cường thế nên hắn không quá hứng thú. Nếu nhất định phải ở bên một Alpha thì hắn thà sống một mình cả đời còn hơn.

Phó Sâm không thể làm dịu cơn sóng trong lòng nên quyết định ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy đã là 3 giờ chiều. Hắn thay đồng phục học sinh, xuống dưới lầu nhờ bảo mẫu dọn dẹp phòng ngủ bừa bộn.

Về cơ bản đã tìm được biện pháp giải quyết, Phó Sâm mặc dù tâm tình không tốt, nhưng vẫn có thể khống chế được. Nếu pheromone đột nhiên dao động, hắn sẽ ngay lập tức tiêm một liều thuốc ức chế.

Đến 5 giờ, sau khi bảo mẫu thu dọn xong đồ đạc đi xuống, Phó Sâm trở lại phòng ngủ. Nhìn gian phòng đã được sắp xếp lại, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

Rèm cửa kéo ra, ánh nắng ban chiều len lỏi qua khung cửa sổ. Phó Sâm đứng một bên ngắm nhìn con đường hiện lên thật rõ ràng phía bên ngoài.

Hắn trông thấy một người mặc đồng phục của trường Nhị Trung đi vào biệt thự đối diện, nhưng lại không nhìn rõ dung mạo của người đó. Trong lòng hắn có chút tiếc nuối bởi đối phương quả thực có vóc dáng rất cân đối.

Vậy là có người sống ở đó, hắn thầm nghĩ.

Đồng phục học sinh của trường Nhị Trung và Nhất Trung rất dễ nhận biết, có thể bắt gặp ở khắp mọi nơi trên đường phố Nam Thành. Đồng phục của trường Nhị Trung gồm quần tây màu đen có hai vạch bên màu trắng và áo khoác có cổ màu trắng đen. Còn đồng phục của trường Nhất Trung là một bộ quần áo thể thao màu xám.

Trải qua ngày đầu tiên không mấy dễ chịu, Phó Sâm đã thích ứng tốt hơn vào ngày thứ hai. Hắn đã có thể đối phó với việc pheromone ùa đến mà không có biểu tình gì. Vào ban đêm, khi pheromone hoành hành, Phó Sâm sẽ tắm nước lạnh để lấy lại bình tĩnh.

Vào buổi sáng ngày thứ ba, kỳ mẫn cảm cuối cùng cũng kết thúc, Phó Sâm trở lại trường học.

Kinh ngạc trước tốc độ kết thúc của kỳ mẫn cảm này, ngay khi hắn vừa ngồi xuống bên cửa sổ, bạn cùng bàn là một Alpha nam, không nhịn được hỏi: "Làm thế nào mà kỳ mẫn cảm của cậu lại kết thúc nhanh như vậy?"

"Kỳ mẫn cảm của Enigma khác với Alpha". Phó Sâm nói.

Mối quan hệ giữa hắn và Diệp Khai cũng khá tốt.

Phó Sâm lạnh lùng, nhưng nếu chủ động hỏi chuyện, phần lớn thời gian hắn vẫn sẽ trả lời.

Diệp Khai cảm thấy hình như Phó Sâm không muốn nói nhiều liền yên lặng bắt đầu làm bài tập.

Cả lớp học đã trở lại vẻ náo nhiệt vốn có, ai đang vội làm bài thì lao vào làm bài, ai đang đánh nhau thì tiếp tục đánh nhau, khác hẳn với buổi sáng hai ngày trước.

Không phải trước đây chưa từng có ai đi ngang qua lớp họ, bởi thỉnh thoảng vẫn sẽ có một hai người tò mò đến xem Phó Sâm, cái này cũng có thể hiểu được. Nhưng sự nổi tiếng của Phó Sâm vào sáng nay lại có chút thái quá. Vốn dĩ hắn cũng rất được yêu thích, nhưng hôm nay, không ít người cố tình đi đường vòng đến nhà vệ sinh để tạt qua lớp nọ.

Giả vờ thì cũng phải diễn cho đạt, ai đời lại cuốc bộ cả một quãng đường dài như vậy chỉ để đi vệ sinh!!

Trời đất thiên địa ơi!!!

Lớp trưởng Nguyễn Khả San tức giận dậm chân, đứng chặn ở hành lang lớp mình hòng đe dọa tất cả những ai đi ngang qua.

Có người biết được ý đồ của cô nàng, cố tình trêu ghẹo: "Khả San muội muội cứ như đang hộ giá cho sứ giả ấy".

Nguyễn Khả San trừng mắt liếc người nọ một cái, trong lòng càng tức giận hơn.

Nam sinh kia vẫn không chịu buông tha, biểu tình có chút cường điệu, "Nhưng San muội muội là một Omega mà không nữ tính rụt rè chút nào, khéo sau này không có ai rước mất!"

"Không cần cậu lo". Nguyễn Khả San thẹn quá hóa giận, "Tránh ra, đừng tới cửa lớp chúng tôi làm mấy trò chướng tai gai mắt nữa".

Cô nàng đem lòng thầm mến Phó Sâm. Từ hồi Phó Sâm chỉ là một Beta, cô đã yêu thích hắn rồi. Khi ấy, cô cảm thấy mình vẫn còn một chút cơ hội. Nhưng giờ đây, Phó Sâm đã trở thành một Enigma, mọi mộng tưởng cũng theo đó tan thành mây khói.

Nguyễn Khả San có mái tóc đen được thắt nơ màu đỏ rượu. Trông cô nàng trẻ trung xinh xắn, tuy chưa đạt đến tầm cỡ hoa khôi của trường nhưng vẫn tính là mỹ nhân trong lớp. Cô cũng có người theo đuổi, mặc dù không được đào hoa như Phó Sâm, nhưng vẫn là có chút kiêu hãnh.

Suốt hai ngày nay, hành lang tới Lớp 1 năm ba lúc nào cũng đông nghịt, người trước ngã xuống người sau chen lên. Đến lúc này, toàn trường đều biết Phó Sâm chính là Enigma nên ai ai cũng muốn đến chiêm ngưỡng dung nhan hắn.

Biết mình không gặp may, Nguyễn Khả San quyết định tự thăng chức trở thành fan hâm mộ trung thành của Phó Sâm.

Nam thần vẫn là nam thần, mị lực vô cùng lớn.

Trong giờ ra chơi vào thứ Sáu, tất cả học sinh của trường đều phải tập hớp dưới sân, chịu đứng cái nắng hầm hập như thiếu như đốt trên đỉnh đầu.

Hiệu trưởng đi đến bục phát biểu, cầm mic lên và bắt đầu bài diễn thuyết bất tận.

Ông có thân hình mập mạp, đầu hói lộ rõ. Vẫn như mọi khi, ông khai màn bằng những lời mào đầu cũ mèm nhàm chán, sau đó mới đi vào vấn đề chính.

Phó Sâm khá cao lớn nên được xếp đứng ở hàng cuối cùng trong lớp. Các tiểu Omega lúc này đều đang ôm tim hét thầm, không ngừng hướng tầm mắt về phía Lớp 1 năm ba, ngắm nhìn nam sinh có dáng người cao thẳng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, phong thái lạnh lùng, đẹp trai khí khái đến mức người sống chớ tới gần, phàm nhân miễn làm phiền.

Sau 30 phút phóng mic, trọng điểm bài phát biểu đầy tâm huyết của hiệu trưởng cuối cùng cũng xuất hiện.

"Các em học sinh thân mến, các em vẫn luôn là niềm tự hào của đội ngũ giáo viên trường Nhất Trung chúng ta. Hai ngày nữa, chính quyền Nam Thành sẽ tới trường để quay video tuyên truyền cho thành phố, do đó rất cần đến sự hợp tác của các em. Là một trong những ngôi trường có lịch sử lâu đời nhất Nam Thành, trường Nhất Trung rất may mắn được đón nhận vinh dự này. Đồng hành với chúng ta còn có các bạn học sinh đến từ trường Nhị Trung. Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng sẽ chỉ có 15 học sinh của mỗi trường được tham gia vào dự án. Hy vọng các em được lựa chọn sẽ mang đến tinh thần cao nhất, đại diện cho nhà trường tham gia vào quá trình quay video tuyên truyền, dự kiến sẽ được phát trên màn hình lớn ở Quảng trường Nam Thành trong ba ngày".

"..."

"..."

"Trước sáng mai, nhà trường sẽ thống kê kết quả bình chọn của toàn bộ học sinh trong trường. Đến cuối tuần này, 15 em có số phiếu bầu cao nhất sẽ tham gia ghi hình cho video tuyên truyền".

"Được rồi, giờ sinh hoạt hôm nay kết thúc. Các em học sinh, giải tán".

Để phiên dịch lại lời của hiệu trưởng thì chính là chọn ra 15 người có ngoại hình đẹp nhất để quay video tuyên truyền cho thành phố.

Các học sinh vốn đang xếp hàng ngay ngắn, vừa nghe thấy hai từ "giải tán" liền ngay lập tức tản ra không chút chần chừ.

Bọn họ tụm năm tụm ba, sôi nổi thảo luận xem ai sẽ được lựa chọn.

Phó Sâm đi theo dòng người rời khỏi sân trường. Hắn thực sự không quan tâm đến những chuyện này, chỉ muốn tách xa khỏi đám đông, đợi người thưa thớt mới chậm rãi trở về phòng học.

Tính cách hắn có chút thu mình, kèm với giao diện lạnh lùng khiến ai gặp cũng phải thốt lên hai tiếng "băng lãnh".

20 phút nữa tiết học mới bắt đầu, các học sinh trong lớp vẫn đang không ngừng "bà tám" đầy khí thế.

Phùng Khang, cán bộ phụ trách học tập của Lớp 1 năm ba, là một chàng trai Beta đẹp trai đeo kính. Lúc này, cậu ta đang quăng mình lên bàn, đối mặt với vấn đề khó khăn đó là danh sách bình bầu, "A, chọn ai đây mọi người, khó quá đi".

Cậu ta mắc chứng sợ lựa chọn, cảm thấy chọn ai cũng tốt. Nhưng việc chỉ có thể điền tên một người khiến cậu ta đau đầu nhức não còn hơn cả lúc thi cử.

Phùng Khang liếc nhìn bạn cùng bàn đang viết vội mấy chữ lên phiếu bầu, khẽ nhướng mày, "Văn Thao, sao cậu lại viết tên Từ Thanh Nghiên mà không phải Lê Thư? Không phải ngày nào cậu cũng gào thét tên cô ấy sao?"

Bạn cùng bàn là một Beta nam hơi mũm mĩm, khuôn mặt mập mạp dán lên bàn, liếc mắt nhìn Phùng Khang, "Rất nhiều người đã chọn Lê Thư rồi, nữ thần Thanh Nghiên của năm ba chúng ta cũng cần được trợ lực tiếp sức chứ".

Ninh Viện đi ngang qua, nghe vậy bèn khuyên nhủ: "Tôi nghĩ Từ Thanh Nghiên không cần cậu giúp đâu. Hai người bọn họ là hoa khôi của trường Nhất Trung, nhất định đều sẽ được chọn".

Nguyễn Khả San là fan cứng của Phó Sâm. Cô nàng định tự mình kéo phiếu bầu trong lớp cho hắn, tranh thủ cuối tuần cùng nam thần tham gia hoạt động. Quay về lớp nghe thấy một màn tranh luận này, cô nàng rất nhanh chóng ra quân.

"Thật ra không cần nghĩ cũng biết sẽ là mấy gương mặt quen thuộc: Phó Sâm lớp chúng ta, Từ Thanh Nghiên lớp 7, Tiêu Mộc lớp 10, Lê Thư lớp 4, Trương Án Ninh lớp 3..." Nguyễn Khả San điểm danh được khoảng chín cái tên, "Những người này nhất định sẽ được chọn, tôi đảm bảo đó".

Nguyễn Khả San trở thành lớp trưởng vì rất có tiếng nói. Khi cô nàng ngồi bấm tay nhẩm đếm danh sách, một nhóm bạn học liền vây quanh lắng nghe, chờ cô nói xong mới phát biểu ý kiến.

"Lớp trưởng thực sự nói rất đúng, trong trường thường xuyên nghe danh mấy người này".

"Ngày nào tôi cũng bắt gặp có người tỏ tình với bọn họ".

Diệp Khai chen vào, giơ tay thề: "Tôi đồng ý hoàn toàn với danh sách 9 người sẽ được tuyển chọn, còn lại 6 vị trí thì chắc là tùy duyên đi".

Hạ Phi Tinh, với tư cách là một Alpha nam có vẻ ngoài bình thường, đang nghiêm túc gật đầu, như thể phải đưa ra quyết định nào đó rất quan trọng, "Tôi cũng đồng ý".

"Khoanh vùng được chọn kiểu gì cũng là mấy người này thôi".

"Đúng thế, bọn họ đều rất nổi tiếng trong trường".

"..."

Tuy vậy, cũng có những người không đồng tình với họ. Chẳng hạn như Đoạn Sách, cán bộ phụ trách thể thao, là một Alpha cao lớn. Lúc này, cậu ta lên tiếng: "Tôi đồng ý với lựa chọn đầu tiên, Phó Sâm, và hai hoa khôi của trường là Lê Thư và Từ Thanh Nghiên. Còn lại đều ngang sức ngang tài, không đến lượt chúng ta quyết định".

Nghe thấy có người phản bác, Nguyễn Khả San đi tới vỗ vỗ cánh tay Đoạn Sách, "Tiểu tử cậu nhất định phải đối đầu với lão nương sao?"

Có người phụ họa: "Đúng thế đúng thế, trúng tuyển cũng không tới lượt những người khác đâu".

Đoạn Sách không khuất phục trước bạo lực trấn áp, vẫn giữ vững chính kiến của mình, "Tôi nghĩ chúng ta phải nhìn nhận lại, trường chúng ta sẽ không thể thống nhất ý kiến dễ dàng được như trường Nhị Trung. Bên bọn họ chỉ có một hoa khôi và một nam khôi. Trong khi trường chúng ta suốt 2 năm qua vẫn không thể quyết định được ai mới là hoa khôi số một, cuối cùng chỉ có thể chọn cả hai".

Rõ ràng là những lời ngụy biện, nhưng vừa nhắc đến trường Nhị Trung, những người ban nãy còn ồn ào đều bất giác im lặng.

Qua một lúc lâu, Hạ Phi Tinh cũng lên tiếng đồng ý với những gì Đoạn Sách nói về trường Nhị Trung, "Trường của chúng ta khác với trường Nhị Trung. Hoa khôi của bọn họ quá mức vượt trội đi. Đến mấy tên mọt sách bên Nhị Trung còn phải đổ rạp trước vẻ đẹp của Lâm Tẫn, căn bản là không thể tìm được người nào xuất chúng hơn".

Nguyễn Khả San cũng phải thừa nhận rằng Lâm Tẫn rất ưa nhìn. Khi cô nàng đến trường Nhị Trung để gặp bạn, chỉ ngắm người từ xa thôi cũng biết đó là vẻ đẹp mà không ai trong trường họ, dù là Từ Thanh Nghiên hay Lê Thư, có thể so bì được".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.