Dưới ánh mắt ghen tị của mọi người, Nguyễn Khả San xách theo một cốc trà sữa bước vào lớp, rồi đi thẳng đến chỗ Phó Sâm đang chợp mắt bên cạnh cửa sổ.
Cô cảm thán, sắc đẹp lừa người!
Rõ ràng Phó Sâm không đáng sợ, nhưng cô nàng lại cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng, chỉ lo sẽ chọc giận đối phương.
Nguyễn Khả San cảm giác như đang mang đầu của mình đi cống nạp cho người ta vậy. Đến trước bàn của Phó Sâm, Nguyễn Khả San hít một hơi thật sâu, vươn tay gõ gõ trên bàn.
Phó Sâm lay người từ từ tỉnh giấc, chậm rãi ngẩng đầu lên. Trên khuôn mặt trắng nõn có vệt đỏ do vết hằn từ áo, rất tương xứng với đôi mắt đen thăm thẳm và ánh mắt lạnh lùng ấy.
Nhìn ngang nhìn dọc kiểu gì cũng đều thấy hắn có vẻ không vui, nhưng Phó Sâm cũng không tỏ ra tức giận hay phàn nàn gì. Tuy thế, Nguyễn Khả San đối diện với hắn thì vẫn run lên bần bật, giọng nói lắp bắp: "Phó, Phó Sâm, có người tìm cậu ở bên ngoài".
Phó Sâm gật đầu, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi rồi đi về phía cửa.
Hắn không thể nghĩ ra là ai sẽ đến tìm và quấy rầy giấc ngủ của hắn.
Vừa ra khỏi cửa, hắn vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Lâm Tẫn đang nhìn mình cười tươi như hoa, đầu óc Phó Sâm nhất thời trở nên trống rỗng, thầm nghĩ nhất định mình còn chưa tỉnh táo.
Nếu không, lại quay về ngủ thêm một chút vậy.
Lúc này, ánh mặt trời dịu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-enigma-va-omega-khong-the-ben-nhau/2917864/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.