Các cuộc thi đấu diễn ra liên tục trong nhiều năm, chuyện lớn chuyện nhỏ nhiều vô kể, tất cả cũng chỉ vì dục vọng thắng thua ấu trĩ của trung học số 1 và trung học số 2. Giữa tháng 10, đại hội thể thao mùa thu được cứ được đề cập mãi. Năm ngoái trung học số 1 tổ chức đại hội thể thao trước, dựa theo thứ tự trước sau, thì năm nay trung học số 2 sẽ làm trước, rồi mới đến lượt trung học số 1.
Từ giữa tháng 10, bên phía trung học số 2 đã bắt đầu chuẩn bị cho đại hội thể thao, nhưng trung học số 1 vẫn chưa có động tĩnh gì.
Nguyễn Khả San lấy phiếu đăng ký về từ văn phòng, khi cô đi ngang qua những lớp khác, đã thấy bên trong rất ồn ào, còn đang đăng ký tích cực lắm. Lúc cô nhớ đến tình hình của lớp mình bây giờ, tâm trạng Nguyễn Khả San rất uể oải. Từ trước đến nay, lớp số 1 không có miếng tế bào vận động nào cả, nếu có chỉ được một phần nhỏ mà thôi. Tuy có ý thức về vinh quang của cả tập thể, nhưng vậy không có nghĩa là trường học cho phép một học sinh đăng ký hết tất cả các hạng mục.
Năm ngoái, lớp số 1 không hề tham gia hạng mục chạy đường dài, phiếu đăng ký của lớp trống không, thế là lớp bị trừ điểm về số lượng, mà điểm số lượng lại có quan hệ mật thiết với tiền thưởng của chủ nhiệm. Kết quả thì có thể tưởng tượng rồi đấy, chủ nhiệm lớp chắc chắn là rất bất lực, thở ngắn than dài gần một tiết học.
Nguyễn Khả San cũng đang đau đầu, phiền muộn vì chuyện này, cô báo cho cả lớp về việc đăng ký các hạng mục, đám người bên dưới lập tức reo hò nhảy nhót.
“Tốt quá, cuối cùng đại hội thể thao cũng tới rồi. Mấy nay ngày nào cũng giải đề, thiếu điều muốn ói ra luôn.”
“Đâu ra mà nghỉ ngơi, không phải vẫn phải học tiết tự học buổi tối à?”
“Nghĩ thoáng chút đi, ít nhất là sáng không phải học.”
“Đại hội thể thao mà còn bắt học tiết tự học buổi tối, thiên lý ở đâu?”
“Lớp 12 rồi, còn cách nào đâu.”
….
Than vãn đủ rồi, bỗng có người nhớ ra: “Đúng rồi lớp trưởng ơi, khi nào tổ chức đại hội thể thao vậy?’
Bình thường Nguyễn Khả San có vẻ ruột để ngoài da, nhưng mỗi khi lớp có việc, thì cô sẽ lập tức nghiêm túc ngay, gánh vác trách nhiệm của một người lớp trưởng thực thụ.
Cô giả vờ kinh ngạc, lắc đầu nguầy nguậy, rồi thở dài: “Cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi tôi rồi, tôi còn tưởng các cậu biết nữa chứ. Chờ mấy ngày nữa, đại hội thể thao bên trung học số 2 kết thúc, có lẽ là trúng vào tuần sau, vậy nên xin các ngài điền phiếu đăng ký hộ tôi với.”
Nguyễn Khả San giơ xấp phiếu đăng ký đang tỏa sáng trong tay mình lên, Đoạn Sách chạy lên bục giảng, nói: “Lớp trưởng này, năm nay một người được đăng ký bao nhiêu hạng mục vậy?”
Nguyễn Khả San liếc cậu ta trắng cả mắt: “Cậu đoán xem. Cậu đang mong rằng mình có thể đăng ký mấy cái?”
Đoạn Sách nói: “OK, tôi biết rồi. Tôi giống năm trước, ba cái cũ.”
Nguyễn Khả San gật nhẹ đầu, viết tên rồi đánh dấu trên các mục như chạy tiếp sức 400 mét, chạy 800 mét và đẩy tạ.
Niềm tự hào về năng lực thể chất của lớp số 1 chính là cán sự thể dục Đoạn Sách, quán quân của các cuộc thi chạy tiếp sức, chạy ngắn và đẩy tạ hằng năm. Đến bây giờ vẫn chưa có bất kỳ ai vượt qua được thành tích của cậu ta trong đại hội thể thao, có thể xem như là kỷ lục gia của trường. Nói một câu hơi quá, kỷ lục của cậu ta tạo ra chỉ có cậu ta mới phá được mà thôi.
Năm nay mọi người trong lớp đều rất tự giác, nên chẳng còn dư lại được mấy hạng mục cả. Mấy phút sau chỉ còn lại một ô trống duy nhất ở hạng mục chạy 5000 mét. Năm trước không ai chịu đăng ký, một lần trừ tận mười điểm số lượng, thế là chủ nhiệm lớp đau lòng khôn nguôi, tiết nào cũng phải đứng nhắc về nó vài câu. Nhìn hình ảnh ai nấy đều vội vàng đăng kí một hai mục khi nãy là biết ngay, chẳng ai muốn bốc trúng củ khoai lang nóng phỏng tay mà không đùn đẩy được này. Nếu không báo thì chủ nhiệm lớp sẽ bảo là báo người đăng ký bị tàn phế rồi, ngay cả đi bộ cũng chẳng đi nổi nữa.
Thật ra thì cũng chẳng phải lý do gì khác, mà là do thể chất của lớp số 1 bọn họ kém quá, không phải ai cũng có thể giống như Đoạn Sách. Hơn nữa, trường quy định rằng một người chỉ được đăng ký ba hạng mục. Năm trước có cậu Alpha tham gia chạy 5000 mét, sau khi chạy xong 1500 mét và chạy tiếp sức 200 mét xong thì nằm bẹp dí trên đất, chân chuột rút không còn động đậy nổi.
Lực lượng lao động duy nhất còn sót lại chính là Phó Sâm, ngoài ra thì toàn là một đám Beta để trưng chứ không xài được. Khi đó vừa mới phân lớp chưa được bao lâu, nên vẫn chưa quen thân với nhau lắm, chỉ vừa nhìn thấy ánh mắt đóng băng ngàn dặm của Phó Sâm là đã bị dọa đến không nói nên lời, chứ nói chi đến chuyện nhờ người ta giúp.
Cũng may năm cuối cùng này họ cũng quen thân với nhau hơn, là bạn học nhiều năm, lại còn chung một lớp, thế là Nguyễn Khả San làm liều đề cử Phó Sâm, nhờ hắn giúp đỡ.
Đi đến trước bàn của Phó Sâm, Nguyễn Khả San nói: “Phó Sâm à, tôi có chuyện nhờ cậu giúp đỡ một chút.”
Động tác của Phó Sâm không đổi, vẫn cúi đầu đọc sách: “Chuyện gì?”
“Là hạng mục chạy 5000 mét của lớp chúng ta đó. Chẳng phải là không ai đăng ký sao? Cậu xem, cậu là Enigma, chắc chắn là thể chất sẽ hơn hẳn Alpha, huống chi bài kiểm tra thể dục tuần trước cậu còn đứng nhất lớp.” Nguyễn Khả San khen xong thì bắt đầu nêu rõ mục đích. “Vậy nên nhờ cậu đăng ký chạy 5000 mét được không?”
Không ngờ rằng hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, Nguyễn Khả San ngơ ngẩn, sau đó lập tức cúi đầu đặt bút lên chỗ hạng mục còn trống kia. Khi ngòi bút sắp đụng vào trang giấy, Nguyễn Khả San vẫn không dám chắc, bèn ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu chắc chứ?”
Đồng ý nhanh quá nên cô không dám tin, vẫn giữ thái độ ngờ vực.
Phó Sâm ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thẳm nhìn thẳng vào Nguyễn Khả San: “Cậu có muốn viết hay không? Không viết thì đổi người.”
Bởi vì không tìm thấy nhân tài mới phải tìm tới Phó Sâm, vừa nghe hắn nói không làm nữa, Nguyễn Khả San đâu dám nghĩ gì khác, vội vàng nói: “Đừng, viết chứ, tôi viết mà.”
Sợ Phó Sâm đổi ý, nên Nguyễn Khả San cuống cuồng nguệch ngoạc vài nét viết tên hắn trên chỗ hạng mục còn trống.
Thật ra thì Phó Sâm không muốn tham gia, nhưng khóa đạo đức của chính phủ đã ăn sâu vào hắn, nên hắn phải làm những việc nằm trong khả năng của Enigma.
Không thể không thừa nhận rằng khả năng tẩy não của khóa đạo đức cũng có tác dụng trong phương diện này, ngay cả Phó Sâm trời sinh lãnh đạm cũng bị ép đến mức nghe lọt tai, sau đó làm lương tâm hắn trỗi dậy trong phạm vi mình có thể tiếp thu được, thế là hắn chấp nhận đi làm.
Tiết ba buổi sáng kết thúc, Phó Sâm lấy từ trong ngăn bàn ra cuốn “Những vở kịch của Shakespeare” mà mình đã đọc rất lâu. Một bộ có tổng cộng 8 quyển, hôm nay hắn đã đọc đến quyển thứ 6. Hắn vừa mới giở được trang bìa, đã ngửi thấy được hương hoa nhài thoang thoảng trong không khí.
Mùi hoa nhài từ đâu đến vậy? Phó Sâm nhìn khắp lớp học.
Hương hoa nhài càng đậm hơn, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng bay vào xoang mũi, Phó Sâm cũng dần nhận ra đây là pheromone.
Giống như có Omega đang động dục.
Học sinh chưa đi ra ngoài được 2 phút đã bị xua trở về, mọi người còn chưa nhận ra để bàn tán, thì loa phát thanh đã thông báo.
“Đề nghị các bạn học sinh quay về lớp, ở yên tại lớp của mình. Có Omega động dục ngoài ý muốn, xin mời quý thầy cô về lớp ổn định trật tự.”
Loa phát thanh vừa phát thông báo xong, Đoạn Sách đã hỏi ngay: “Là Omega nào thế?”
Cậu ta không ra khỏi phòng học, cũng không ngửi được chút mùi pheromone nào.
Vừa tan học Ninh Viện đã ra ngoài, nên biết là ai: “Hồi nãy lúc tôi đi ngang qua lớp 7, nhìn thấy người trong lớp họ ra ngoài hết, bảo là Từ Thanh Nghiên đó.”
“Đúng là Từ Thanh Nghiên mà tôi biết đó hả?” Hạ Phi Tinh tự nghi ngờ bản thân.
“Cậu đừng nghi ngờ nữa, đúng là hoa khôi trường mình.” Nguyễn Khả San nói.
“Vẫn may, trường có thể giải quyết chuyện này rất nhanh chóng.”
“Làm riết có kinh nghiệm rồi mà.”
“Thể chất của Omega yếu ớt, kỳ động dục đến thì không khống chế được pheromone, chúng ta cũng nên thông cảm.” Phùng Khang không nhịn được, bèn nói.
Hạ Phi Tinh quay đầu lại hỏi: “Ấy, Ninh Viện à, nãy cậu đi ngang qua cửa lớp 7 có ngửi được pheromone của hoa khôi là mùi gì không?”
Mùi hương của pheromone cũng chẳng phải chuyện riêng tư gì, nhưng bởi vì đa số học sinh khi vừa đến kỳ mẫn cảm hoặc động dục là sẽ xin nghỉ về nhà ngay, vậy nên phần lớn pheromone của mọi người đều vẫn còn rất bí ẩn.
Là học sinh, vậy nên ai nấy đều rất ngại đi hỏi về pheromone của người khác, dần dà, chuyện người này hỏi người kia về mùi hương của pheromone được xem như là đang bày tỏ tình cảm.
“Muốn biết mùi pheromone của hoa khôi quá à.” Hạ Phi Tinh nói với vẻ tiếc nuối lắm.
Lớp số 1 cách lớp số 7 rất xa, còn bị ngăn cách với những lớp khác, nên dù khứu giác của Alpha có nhạy đến đâu, cũng chẳng làm được gì. Cùng lắm là chỉ cảm nhận được mùi pheromone như có như không, chứ đừng nói tới việc phân biệt được pheromone đó là mùi gì.
Phó Sâm lật sang trang sau, mặt hắn vẫn rất bình thản, bỗng hương hoa nhài bay đến dần đậm hơn, thế là hắn buột miệng thốt lên: “Là hoa nhài trắng.”
Nghe vậy, những người trong lớp đồng loạt quay sang nhìn Phó Sâm, mắt ai nấy đều ngập tràn kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc đã có người hiểu ra.
“Có gì lạ đâu, Phó Sâm là Enigma, nên chắc chắn là khứu giác sẽ nhạy hơn nhiều rồi.”
“Đúng đó, Phó Sâm là Enigma, còn đỉnh hơn Alpha nhiều.”
Những hiểu biết của cả lớp về Phó Sâm đều dựa trên cơ sở của Alpha, cho rằng Alpha và Enigma cũng chẳng khác nhau là mấy, nhưng thật sự là kém xa.
Từng tầng từng tầng hương nhài quanh quẩn càng lúc càng nồng hơn, tuy người khác không nghe thấy, nhưng Phó Sâm lại ngửi được rõ ràng.
Một phút sau, Nguyễn Khả San giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, cô trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ hoảng sợ, bước vài bước lẻn tới bàn của Phó Sâm, lo lắng hỏi: “Phó Sâm, cậu không bị dẫn vào kỳ động dục chứ?”
Cả lớp lập tức nhớ đến ngày khai giảng, lúc đó Phó Sâm đã vào kỳ mẫn cảm nhưng vẫn bình tĩnh lắm, thế là vội vàng nhìn về phía hắn.
Dưới những ánh nhìn mãnh liệt ấy, Phó Sâm chậm chạp ngẩng đầu lên, tự cảm nhận tình trạng của bản thân mình một lát, nhưng không hề cảm thấy có chỗ nào có cảm giác kỳ lạ hay không thoải mái gì cả.
“Không có.” Phó Sâm trả lời.
Đám người đó thấy Phó Sâm vẫn bình thường không có gì kỳ lạ, tự động bỏ qua, bắt đầu tám sang chuyện khác.
“Không phải chứ?” Diệp Khai quay sang nhìn người ngồi bên cạnh. “Trên lý thuyết thì pheromone của Omega vào kỳ động dục sẽ có lực hấp dẫn trí mạng với Alpha, sẽ dẫn Alpha vào kỳ động dục. Đáng lẽ ra Enigma cũng sẽ như thế, hoặc là càng mạnh hơn mới phải.”
Phó Sâm cụp mắt suy nghĩ một lát: “Có lẽ là do đã phân hóa rồi mà còn phân hóa lại lần nữa, nên không có cảm giác nhiều với pheromone, chỉ có thể ngửi được mà thôi.”
Omega động dục ở quảng trường trung tâm hồi kỳ nghỉ cũng không làm Phó Sâm rơi vào trạng thái động dục bị động, nhưng những Alpha xung quanh đã bồn chồn lo lắng. Như vậy cũng đủ chứng tỏ rằng Phó Sâm không nhạy với pheromone, nguyên nhân có thể là do phân hóa lại lần nữa, cũng có thể là vì đã làm Beta suốt mấy năm.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, chấp nhận cách nói này.
Một đám người bắt đầu tụ tập ở chỗ ngồi đằng trước, lớn tiếng tán nhảm.
“Không biết sau này Phó Sâm sẽ tìm giới tính gì nữa.” Quá rảnh, nên người ngồi đằng trước bèn hỏi.
“Alpha đó, trong nhóm có người nói rồi mà.”
Người này vừa nói xong, lập tức có người chọc vào bả vai cậu ta một cái, ra hiệu với cậu ta, bảo cậu ta nhìn xuống Nguyễn Khả San.
Đột nhiên, cậu ta nhớ ra tin tức trong nhóm là giả.
“Cho dù là tin giả, thì tôi cũng cảm thấy là Alpha.”
“Đúng vậy, cậu xem đi, cách mấy lớp mà Phó Sâm vẫn ngửi được pheromone của Omega, nhưng không hề bị động dục bị động.”
“Cậu nói đúng đó.”
Người nọ càng được nước lấn tới: “Còn nữa, cơ thể của Omega mềm mại yếu ớt như vậy, thì làm sao chịu được pheromone mạnh mẽ của Enigma.”
“Từ trước đến nay, Enigma phối với Omega đều là phí phạm.”
“Nói vậy thì Lâm Tẫn biết làm sao đây. Cậu ấy theo đuổi Phó Sâm kiên trì như vậy mà.” Có người hỏi ngay.
“Không biết nữa.”
“Chắc là Omega cấp S sẽ chịu được ha.”
“Chịu thì chịu nổi đó, nhưng vấn đề là Phó Sâm thích giới tính nào.”
“Cậu xem đi, bây giờ cậu lên mạng search lựa chọn bạn đời cho Enigma, thì kết quả toàn là Alpha.” “Xác xuất Enigma ở bên Omega là cực kỳ nhỏ, thứ nhất là do Omega có thể chất kém, thứ hai là Omega không chịu nổi pheromone của Enigma. Sách giáo khoa sinh lý cũng nói rồi đó, khi đánh dấu thì 80% Omega sẽ tử vong vì không chịu nổi.”
“Trời ơi! Đáng sợ vãi.”
“Ấy, vậy tại sao tôi không tìm thấy kiến thức về Enigma trong sách giáo khoa sinh lý?”
“Ngu quá, nó nằm ở môn tự chọn.”
“Đọc cũng vậy thôi, tất cả kết quả đều bảo Enigma nên tìm bạn đời Alpha.”
“Chúng ta lo lắng làm gì thế? Người trong cuộc còn chưa lo, chúng ta bận tâm chi vậy?”
Sau đó, đám người này lại mồm năm miệng mười bước vào đề tài tiếp theo.
Chủ nhiệm lớp số 1 là một con người mặc kệ sự đời, gần như chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng rơi hết vào tay lớp trưởng, thế nên đến tận khi Từ Thanh Nghiên được đưa về nhà, chủ nhiệm lớp vẫn chưa xuất hiện.
Tiết đầu tiên của buổi chiều, Phó Sâm bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Đầu hắn choáng váng, cứ như là một đống nhão nhoét, lại hơi giống với nước đang bị đun sôi. Suy nghĩ hắn rối bời, cơ thể cũng dần nóng lên.
Diệp Khai ngồi bên cạnh Phó Sâm, bởi vì hai người ngồi cùng bàn nên người kia làm gì cũng có thể thấy rõ hết. Nhân lúc giáo viên đang quay người lại viết lên bảng đen, cậu ta bèn quay sang nhìn Phó Sâm, chợt thấy bên kia có vẻ như không tập trung lắm.
Diệp Khai quan tâm hỏi: “Phó Sâm, cậu không sao chứ?”
Đầu óc Phó Sâm lâng lâng, chẳng còn tỉnh táo được bao nhiêu nữa. Khi nghe thấy Diệp Khai hỏi, hắn mới quay đầu lại, khóe mắt đỏ ửng.
Diệp Khai hoảng hốt thốt lên ngay: “Phó Sâm, cậu bị dẫn vào kỳ động dục?!”
Phó Sâm gật nhẹ đầu, đồng ý với cậu ta.
Không quan tâm đến chuyện còn đang học, Diệp Khai lập tức đứng dậy, báo cáo với giáo viên đứng lớp, sau đó đưa Phó Sâm đến văn phòng khối xin nghỉ.
Diệp Khai vốn còn muốn đưa Phó Sâm đi bệnh viện, nhưng lòng tốt giúp đỡ của cậu ta bị Phó Sâm từ chối, Diệp Khai chỉ đành quay lại lớp học với gương mặt thất thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]