Không giống với những người khác, Lâm Tẫn là kiểu người có da mặt rất dày khi đứng trước người mình thích, không bao giờ trốn tránh cả, có thể gọi tắt là Omega không biết xấu hổ, nhưng ở lúc nên ngại ngùng thì vẫn ngại ngùng lắm.
Hai người đứng bất động vài phút.
Não bộ hoạt động rất nhanh, vừa nhận ra được tình huống hiện tại, trái tim đã nảy lên thình thịch, máu cả người đều như sôi trào, Lâm Tẫn không nhịn được, cậu được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, phải xác nhận tính chân thật của việc này lại mới được.
Cậu nhìn Enigma nghiêm túc đó, bỗng trở nên to gan hơn, Lâm Tẫn lập tức nhảy đến trước mặt Phó Sâm, thế là gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ấy phóng đại ngay trước mặt hắn.
Gần quá, Phó Sâm không quen nên lùi về sau.
Nhưng hắn lùi một bước, thì Lâm Tẫn lại tiến lên, ép sát từng bước.
Khoảng cách còn gần hơn so với lúc nãy, gần như có thể nhìn thấy đường vân trong đồng tử của nhau, đến mức chỉ cần cúi xuống là có thể hôn môi.
Hơi thở của Phó Sâm vô thức nhẹ lại. Hắn chủ động tỏ tình, Lâm Tẫn cũng đồng ý rồi, nên đây là việc có thể đoán trước.
Vậy bây giờ thì sao? Nên làm gì đây?
Lâm Tẫn rũ mắt cắn môi, vành tai hơi phiếm hồng, một lát sau cậu lại ngẩng đầu lên nhìn Phó Sâm: “Có thể hôn không anh? Nếu không thì nắm tay thôi cũng được.”
Hả?! Gì? Hôn gì? Hôn môi hả? Nắm tay nữa?
Phó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-enigma-va-omega-khong-the-ben-nhau/2917842/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.