Pheromone thoang thoảng trong không khí dần lạnh đi rồi từ từ biến mất.
Mặt Lâm Tẫn đỏ bừng, lông mi rung rung, cậu cứ mím môi, rất nhiều lần cậu hé miệng ra muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
So với vài phút trước, đầu óc Phó Sâm tỉnh táo hơn không ít. Hắn cúi đầu ngắm nhìn ngón tay thanh mảnh trắng trẻo của Lâm Tẫn, giọng điệu vẫn thản nhiên: “Sao thế em?”
Có lẽ là do giọng điệu của Phó Sâm quá bình thản, nên khiến cho dũng khí trong đáy lòng Lâm Tẫn dâng lên. Giọng cậu cứ ngập ngừng, xấu hổ lí nhí: “Quần…”
Lâm Tẫn nhắm tịt mắt, kiên cường: “Quần ướt.”
Phó Sâm: “…” Não hiện đang tắt máy khởi động lại.
Hóa đá rồi.
Lâm Tẫn thấy Phó Sâm không phản ứng ngay, bèn len lén hé một mắt ra nhìn.
Phó Sâm tì cằm trên vai Lâm Tẫn, chẳng biết đang suy nghĩ gì mà cụp mắt xuống.
Một lúc lâu sau, giọng nói hắn vẫn bình tĩnh, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Hỏi về ham muốn không có gì đáng xấu hổ hết, cũng giống như hỏi em có ghét cơ quan sinh dục trên người mình không vậy đó.”
“Nên em không cần thấy xấu hổ với anh.”
Dịch ra là: Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ thẳng thắn thành thật với nhau, nói trắng ra là lên giường.
Lâm – đã hiểu – Tẫn: “…..” Càng thấy xấu hổ hơn.
Bây giờ từ cổ đến tai Lâm Tẫn đã đỏ bừng.
Im lặng một lát, Lâm Tẫn mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-enigma-va-omega-khong-the-ben-nhau/2917831/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.