Hắn cũng nâng ly với ta: "A Thanh, mong ngươi năm năm bình an, vui vẻ mãi mãi."
Rượu trái cây Tam thẩm nấu tác dụng chậm rất lớn, mấy ly rượu vào bụng, ta chỉ vào Hoắc Phất Quang cười ha ha.
Ta nói: "Hoắc Phất Quang, lạ quá, sao ngươi đột nhiên có bốn con mắt vậy?"
Hoắc Phất Quang bốn mắt cười với ta: "A Thanh, ngươi say rồi."
Ta vẫy tay: "Sao có thể! Ngươi không biết, tửu lượng của ta —"
Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên trước mắt ta tối sầm, ngã thẳng xuống giường ngủ thiếp đi.
8
Thức ăn phong phú, nến cháy ấm áp, có người bên cạnh.
Đây là cái Tết vui nhất của ta kể từ khi nãi nãi ra đi. Cảm giác có người bên cạnh thật tốt, ta không còn phải vì cô đơn mà chỉ biết nói chuyện với gà vịt. Ta lại có cảm giác của gia đình.
Ngày rằm tháng Giêng, trời còn chưa tối, ta đã vừa ngân nga hát, vừa mặc quần áo chỉnh tề.
Hoắc Phất Quang nhìn ta, không nhịn được cười: "A Thanh, ngươi mong xem hoa đăng đến thế sao?"
"Không chỉ xem hoa đăng, hôm nay ta còn muốn đi đoán đố đèn nữa! Ta muốn thắng lấy chiếc hoa đăng phượng hoàng đẹp nhất về!" Ta hăm hở.
Trước đây ta rất muốn chơi trò đoán đố đèn, nhưng ta không biết chữ, vậy nên ta chỉ có thể đứng một bên xem người khác đoán. Nhưng năm nay khác rồi, Hoắc Phất Quang dạy ta nhận biết rất nhiều chữ, ta nghĩ ta nhất định có thể đoán ra... một câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739837/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.