Hắn cũng nâng ly với ta: "A Thanh, mong ngươi năm năm bình an, vui vẻ mãi mãi."
Rượu trái cây Tam thẩm nấu tác dụng chậm rất lớn, mấy ly rượu vào bụng, ta chỉ vào Hoắc Phất Quang cười ha ha.
Ta nói: "Hoắc Phất Quang, lạ quá, sao ngươi đột nhiên có bốn con mắt vậy?"
Hoắc Phất Quang bốn mắt cười với ta: "A Thanh, ngươi say rồi."
Ta vẫy tay: "Sao có thể! Ngươi không biết, tửu lượng của ta —"
Khoảnh khắc tiếp theo, đột nhiên trước mắt ta tối sầm, ngã thẳng xuống giường ngủ thiếp đi.
8
Thức ăn phong phú, nến cháy ấm áp, có người bên cạnh.
Đây là cái Tết vui nhất của ta kể từ khi nãi nãi ra đi. Cảm giác có người bên cạnh thật tốt, ta không còn phải vì cô đơn mà chỉ biết nói chuyện với gà vịt. Ta lại có cảm giác của gia đình.
Ngày rằm tháng Giêng, trời còn chưa tối, ta đã vừa ngân nga hát, vừa mặc quần áo chỉnh tề.
Hoắc Phất Quang nhìn ta, không nhịn được cười: "A Thanh, ngươi mong xem hoa đăng đến thế sao?"
"Không chỉ xem hoa đăng, hôm nay ta còn muốn đi đoán đố đèn nữa! Ta muốn thắng lấy chiếc hoa đăng phượng hoàng đẹp nhất về!" Ta hăm hở.
Trước đây ta rất muốn chơi trò đoán đố đèn, nhưng ta không biết chữ, vậy nên ta chỉ có thể đứng một bên xem người khác đoán. Nhưng năm nay khác rồi, Hoắc Phất Quang dạy ta nhận biết rất nhiều chữ, ta nghĩ ta nhất định có thể đoán ra... một câu đố đèn!
Ta và Hoắc Phất Quang đến phố khi trời vừa tối, hoa đăng mới vừa sáng lên.
Ta kéo Hoắc Phất Quang thẳng đến quầy đoán đố đèn. Sau khi nộp năm đồng tiền, ta chen vào đám đông, ngẩng cao đầu n.g.ự.c ưỡn bước đến trước chiếc hoa đăng đầu tiên.
"Một tiếng gì... người biết dùng mới... , quay đầu... nhìn đã thành tro..." Ta càng đọc giọng càng nhỏ.
Không ngờ chữ ta học được vẫn quá ít, ngay cả mười bốn chữ trong câu đố đèn đầu tiên cũng không nhận ra hết. Cũng vì không nhận ra hết chữ, vậy nên ta đứng trước câu đố đèn nhíu mày nhăn mặt nghĩ nửa ngày, vẫn không nghĩ ra đáp án.
Ông chủ bên cạnh khoanh tay, lạnh lùng nhìn ta: "Cô nương này, có thể nhanh lên không? Đoán không ra thì đi đi! Đừng đứng đây cản trở khách khác đoán đèn."
Nói xong, ông chủ đó còn lẩm bẩm một câu: "Chưa từng thấy ai ngu ngốc như vậy, câu đố đèn đơn giản thế này mà cũng đoán không ra."
Ta sững người, lửa giận không nhịn được bốc lên:
"Ta đã trả tiền rồi, ta đoán bao lâu là tự do của ta! Ngươi dựa vào đâu đuổi ta đi?"
Ta chống nạnh, đang định cãi nhau một trận, đột nhiên một đôi tay duỗi ra, qua lớp tay áo rộng, kín đáo ấn xuống cổ tay ta. Ta đột ngột im lặng, nghiêng đầu nhìn.
Là Hoắc Phất Quang.
Hắn rất khiêm tốn hỏi: "Ông chủ, nương tử của ta đoán không ra, có thể để ta đoán thay nàng ấy không?"
Ánh mắt ông chủ khinh thường quét qua chân Hoắc Phất Quang.
"Được thôi, xem tên què này có thể đoán ra bao nhiêu."
Hoắc Phất Quang cười tươi.
Hắn không giận cũng không buồn, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh ta, dùng giọng điệu chậm rãi đọc xong một câu đố đèn, rồi trôi chảy nói ra đáp án. Hết chiếc hoa đăng này đến chiếc hoa đăng khác được tháo xuống. Đèn trên quầy càng lúc càng ít, người chạy đến vây xem hò reo càng lúc càng đông, sắc mặt ông chủ càng lúc càng trắng bệch.
Thấy chỉ còn lại hai chiếc đèn đố trên cột, ông chủ cuối cùng cũng ngồi không yên, đột ngột lao đến, chắn trước mặt Hoắc Phất Quang và ta. Trên mặt ông ta không còn vẻ kiêu ngạo lúc nãy, chỉ còn sự hoảng sợ. Trời lạnh thế này, ông ta lại gấp đến mức đổ mồ hôi đầy đầu.
"Xin lỗi vị khách quý này... là ta có mắt không thấy Thái Sơn... xin ngài đừng đoán nữa, để lại cho ta chút phần thưởng đi."
Dù sao hội hoa đăng tối nay mới chỉ bắt đầu, nếu bị một mình Hoắc Phất Quang đoán ra tất cả câu đố đèn, lấy đi tất cả phần thưởng, ông chủ chắc sẽ lỗ c.h.ế.t mất.
Hoắc Phất Quang nghe xong câu này khẽ cười, ánh mắt lại lạnh đến đáng sợ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]