Tối hôm đó ta giẫm lên ánh trăng vội vã chạy về nhà, từ xa đã thấy khói đen từ nhà bốc lên nghi ngút, vọt thẳng lên trời.
Ta giật mình, tưởng Hoắc Phất Quang định tự sát theo một cách thật hoành tráng. Nhưng khi ta xông vào nhà, mới thấy Hoắc Phất Quang đang ngồi trước bếp lò. Cái nồi to trước mặt bốc khói đen kịt, gương mặt như ngọc của hắn lấm lem nhọ nồi.
Thấy ta kinh ngạc, hắn mím môi, dáng vẻ như tiểu tức phụ: "Ta... ta chỉ muốn giúp ngươi nấu cơm. Nhưng gạo lại cháy mất..."
Ta nhấc nắp nồi lên xem, lập tức giận quá hóa cười. Trong nồi chỉ có gạo, không có nước.
Ta nói: "Nấu cơm khô cũng phải cho nước chứ."
Hoắc Phất Quang sững người: "Xin lỗi... ta không biết."
Ta thở dài.
Bắt một công tử ca từng mười ngón tay không dính nước mùa xuân nấu cơm, quả thật có chút khó khăn.
Ta múc hết gạo đã cháy trong nồi ra, vo lại một bát gạo mới, cho vào nồi. Chẳng mấy chốc, mùi thơm của cơm đã tỏa ra khắp phòng. Ngoài vườn còn ít cải thìa non, ta cho thêm vài con tôm khô, nấu một nồi canh thơm ngon.
Củi trong bếp cháy tanh tách, ánh lửa hắt lên mặt Hoắc Phất Quang tạo ra chút hơi ấm. Trông hắn không còn lạnh lẽo như trước nữa.
Ta không nhịn được bắt chuyện: "Hoắc Phất Quang, chân ngươi còn đau không?"
Hoắc Phất Quang khẽ mỉm cười: "Đỡ nhiều rồi." Hắn lại nói: "Mấy ngày trước ta vẫn hôn mê, chưa được gặp cha mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-dao-phu-khong-lay-duoc-chong-ngon-/3739832/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.