Thời điểm Trì Quy chạy đến bệnh viện, Tô Nhiên đã muốn tỉnh lại,lộ ra gương mặt dưới cái chăn màu lam nhạt càng hiển hiện tái nhợt,giương ánh mặt lặng im mà nằm ở trên giường.
Thấy Trì Quy tiến vào, Tô Nhiên nghĩ muốn nâng đầu lên, nhưng làcả người mềm nhũn, một chút sức lực cũng không thể dùng đến, vìthế đành cau mày nằm nhìn Trì Quy đi đến trước mặt mình.
“Em không sao, bác sĩ nói phát hiện sớm, không có gì trở ngại.”
“... Ừ.”
“Thực xin lỗi, anh có phải suốt đêm gấp gáp trở về hay không? Côngviệc có phải hay không”
“Không có gì.” Trì Quy vẻ mặt vẫn không đổi, chính là vươn tay đemchăn trên người Tô Nhiên hướng về phía trước kéo kéo, đắp càng thêmkín.
“Học trưởng, em.”
“Đừng nói nữa, nghỉ ngơi thêm một chút đi.”
“... Vâng... Học trưởng, anh đi đâu vậy?”
Trì Quy dừng dừng bước chân, đầu thoáng quay nhìn lại, “Anh lậptức quay lại.”
Đi ra khỏi phòng bệnh người liền hư thoát hơn phân nửa, cả ngườicơ hồ là dựa vào trên ghế ở hành lang, trái tim lo sợ thật lâu vẫnchưa thể bình ổn lại được.
Gần như hoảng sợ mà nhớ lại cảm giác trong khoảnh khắc nghe thấyngười nọ trong điện thoại nói Tô Nhiên trúng độc khí than được đưavào bệnh viện, cả người dường như là cứng ngắt đến không dám diđộng nửa phân.
Đón xe taxi, cơ hồ là nghiêng ngã lảo đảo vọt vào bệnh viện,nhìn thấy người nọ vẻ mặt tái nhợt đang nằm trên giường, tâm liềnđau đến không thể nói thành lời.
Nếu, nếu chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-cv-khong-the-cua/3285771/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.