Chương trước
Chương sau
“Muốn hận một người chỉ cần trong suy nghĩ, để hận một người là cả một chặng đường….”


--Trích: Người lạ mặt--





...







Lục Chi nghĩ đi rồi nghĩ lại, quyết định làm món cơm cuộn đơn giản nhất, cô nghĩ có lẽ đối với trẻ em, món này vừa bổ dưỡng, lại vừa kích thích thị giác, đặc biệt là những đứa trẻ chưa được thấy bao giờ, hơn nữa là cô đích thân làm, nếu như cơm cuộn của cô đụng hàng, Lục Chi thà đập đầu xuống đất tự tử còn hơn. Cơm cuộn là một món ăn truyền thống của Hàn Quốc, nhưng cũng là món ăn đầu tiên mà mẹ dạy cô làm, đối với cô, ngày đó có rất nhiều kỉ niệm, hơn nữa, dường như mẹ cũng có rất nhiều hồi ức đáng nhớ đối với cơm cuộn, cho nên lúc lựa nguyên liệu, mẹ và cô vô cùng giống nhau ở điểm không theo một motip cũ nào, càng sáng tạo càng tốt…

Đóng hộp xong, cô đeo lens mắt và một chiếc kính không độ ra khỏi căn biệt thự của Vũ gia, lên taxi rồi tới trường mầm non Vu Đức. Nhằm mục đích che đi kí hiệu đặc biệt trong một bên mắt, cô nhất định phải làm như vậy, mặc dù bản thân biết đeo lens nhiều rất dễ hỏng mắt.

Nhưng nói thế nào thì nói… Cái trường học kiểu gì, mà tới tận cơm ăn trưa cho trẻ em cũng chẳng có, vậy mà vẫn còn tồn tại được…


...

Trả tiền taxi xong, cô quay ra bước vào cổng trường. Ở sân trước, hàng chục đứa trẻ đang ùa vây trước một ông lão…không đúng, ông bác, thoạt nhìn trông già già nhưng nhìn kĩ lại thấy, ông ta mới khoảng bốn mấy gì đó… Nhưng vấn đề là, cô phải tìm một cậu nhóc tên Linh Khánh Toàn, không phải ngắm nghía lung tung. Mặc định lại mục đích tới đây, cô xoay người tìm mấy cô quản giáo… Vấn đề chính là… ai nấy đều rất bận…

“Bác ơi, lát nữa chị cháu mang cơm tới, bác nhất định phải ăn hết, cơm chị cháu làm rất ngon, đảm bảo chất lượng, bác ăn xong rồi nhất định sẽ mua cho cháu cái máy chơi game cảm ứng phun ra lửa như siêu nhân điện quang, sau đó cháu sẽ biến thành người nhện giải cứu thế giới khỏi tên tiến sĩ mặt lợn, cháu sẽ là anh hùng!!!! A!!!!” Một trong những cậu bé đang vây quanh ông bác kia hô lên đầy hưng phấn, lại còn múa một màn võ thuật đẹp mắt, trèo lên tảng đá nhỏ rồi lại nhảy xuống, vẻ mặt hệt như mang trọng trách đi làm nhiệm vụ giải cứu thế giới, khiến cho ông bác không khỏi bật cười: “Được rồi, lát nữa bác sẽ nếm thử tay nghề của chị cháu, nhưng nếu như không ngon, phải ngoan ngoãn nghe lời các cô giáo, nghe chưa?”

“Bác ơi, chị cháu làm rất ngon, bác nhất định sẽ không chê đâu.” Thằng bé vì để đạt được mục đích sống chết bám lấy bác trai nọ nài nỉ, khiến những cô giáo cùng người lớn ở đó không khỏi bật cười.

Bỗng có tiếng gọi từ đâu khiến nơi này kinh thiên náo địa:

“Linh Khánh Toàn!!!”

Lục Chi tức điên mất, túm lại một người hỏi thì nói là: “Bây giờ là cuối tuần, nhà trẻ có khách quý tới dùng cơm với lũ trẻ, chắc bé ở trong khu vui chơi kia kìa, em tới đó tìm đi.”

Lục chi vội kéo lại: “Chị à, chị có thể dẫn nó tới đây được không?”

“Chị đang bận, em cứ ra đó tìm thử đi, nếu không có thể hỏi những quản giáo khác.” Sau đó quay phắt người không lưu luyến…

Điên mất, còn có loại thái độ đón tiếp phụ huynh như vậy sao? Cái trường kì quặc, giáo viên thời nay cũng chỉ tới, đủ tháng thì nhận tiền, vậy thôi sao? Thật là…

Cuối cùng, trong cơn phẫn nộ, Lục Chi đã hét lên ba chữ kinh thiên động địa, nhưng hiệu quả cũng thật không tồi, cô đã vô cùng vinh dự lọt vào tầm ngắm của những đứa trẻ, còn có mấy chú áo đen ẩn hiện đâu đây, còn có các cô giáo, còn có…bác trai nọ…

“Nè chị…” Cúi đầu xuống, một bé trai mắt to tròn, miệng nhỏ chúm chím, mái tóc cắt thời thượng, xoăn lượn sóng hơi ánh ánh vàng, còn có nước da vô cùng trắng hồng… Cô từng nghĩ bản thân là người vô cảm với trẻ em, nhưng không ngờ trong đầu lại có thể hiện ra bốn chữ vô cùng sến súa:

Thật là đáng yêu!

Lục Chi vô thức mỉm cười: “Em gọi gì vậy?”

“Em là Linh Khánh Toàn!”

Trong giây lát, Lục Chi cảm thấy hơi thất vọng… Cuối cùng đưa hộp cơm ra, vì vẫn có hào cảm với cậu nhóc này cho nên nói chuyện có chút nhỏ nhẹ : « Đây là cơm của em. Là chị làm đó. »

« Chị là người làm mới sao ? » Cậu nhóc nhận cơm xong liền vô cùng tự nhiên bật ra một cua nói rất đỗi ngây thơ, tiếng nói khiến Lục chi không thể khiển trách được. Cô ngửa mặt lên nhìn trời, sau đó ngồi xuống mỉm cười với thằng bé : « Nhân lúc giai đoạn cơm cuộn đang ngon, em mau đi đi, để vài giây nữa sẽ khiến cơm cuộn thành cơm thúi đó. »

Thực chất, hàm ý của câu nói này vô cùng đe dọa : « Nhân lúc bồ tát trong người chị vẫn còn chưa rời đi, bé hãy mau đem cơm cuộn của bé ra một góc mà ăn, để vài giây nữa, bé sẽ cảm thấy chỗ ấy của bé thiếu đi một cái quần lót đó … » kết câu còn có thêm hai âm bị đè nén : « Grừ..grừ… »

Cậu nhóc nghe vậy liền không nói một lời lon ton chạy về phía ông bác kia. Nhìn thằng nhóc đáng yêu vậy, Lục Chi lại cảm thấy hổ thẹn…sao cô có thể nghĩ rằng sẽ để cậu bé chạy mà không có quần để mặc chứ…

Cô đã xấu xa quá rồi…

« Bác ơi bác ơi… » Linh khánh Toàn chạy vụt tới bên người bác trai đó, gạt tất cả đồ ăn của các bạn nhỏ khác sang một bên, bá đạo đặt cơm cuộn Lục Chi làm ở trước mặt ông bác :

« Bác mau ăn thử đi, ngon lắm đó… »

Bác trai đó vì nghĩ cũng chỉ là một cậu bé nên cười hiền mở nắp ra, khi trông thấy cơm cuộn, vẻ mặt ông trong chốc lát tắt ngủm nụ cười…một miếng cơm cuộn được ông gắp lên với vẻ mặt vô cùng nâng niu, từ từ cho lên miệng, nhai, rồi nhuốt, cả quá trình cứ như đi ngược lại thời gian, chìm đắm trong quá khứ, khi ăn hết ba miếng, vẻ mặt của ông đượm buồn, đầy nỗi chua xót.

« Cơm này…là do chị của cháu làm sao? » Bác trai từ từ mở miệng, vẻ mặt hiền hòa đã trở lại.

« Không phải. » Linh Khánh Toàn lắc đầu : « Là chị người làm mới làm. Có ngon không bác ? »

Ông bác nở nụ cười gật đầu : « Rất ngon, vậy cháu muốn quà gì nào ? »

« Oa !!! Cháu muốn một bộ đồ chơi game điện tử bằng cảm ứng, loại to ấy, cháu muốn làm siêu nhân điện quang, cháu muốn làm người nhện, cháu muốn làm người dơi, cả người máy nữa, cháu muốn làm siêu anh hùng của thế giới !!! »



Ngỡ tưởng rằng ước mơ của cậu bé thành hiện thực, Lục Chi sẽ chẳng được gặp lại cậu nhóc này nữa, nhưng tới chiều, Vũ Hương Ly gọi tới, cái gọi là « được nước làm tới » chính là lúc này.

« Alo, cậu có rảnh không ? Không cần trả lời, tôi biết cậu rảnh mà, chúng tôi đang có việc bận, cậu thay Khánh Mai đón Khánh Toàn đi, trước bốn rưỡi nhé. » Nói xong liền cúp máy.

Lục Chi từ tốn cất điện thoại, từ từ bước chân ra khỏi nhà, cho tới bao giờ từ từ đứng trước cổng trường mầm non Vu Đức, lại từ từ ngồi ghế chờ…

Mọi thứ diễn ra một cách từ từ và vô cùng khiêm tôn, tới nỗi không đáng để nói…

Lâu lâu lại có vài đứa trẻ ra, những cô bé cậu bé chờ bố mẹ tới đón thi nhau nô đùa ở sân cát, cười nói vui vẻ, trên những gương mặt toe toét ấy thật thảnh thơi thoải mái, khiến cho người lớn vô cùng ghen tỵ…

« Làm trẻ con thật tốt. Thế giới của chúng như được Thượng Đế ban tặng. » Một giọng nói ồm ồm từ đâu phát ra, Lục Chi không quan tâm nhưng cũng nghe vào lời nói ấy, thậm chí không tiếc gì bình luận :

« Đúng vậy…Tuy điều này là đúng, nhưng thế giới của trẻ em không hẳn là tươi đẹp. Thế giới của chúng có hai mặt. Có những đứa trẻ luôn được sống trong hạnh phúc, sự đùm bọc, thế giới của chúng là một thế màu hồng sống động. Có những đứa trẻ lại thiếu thốn tình cảm, vật chất, mọi thứ, mọi thứ… trong thế giới của chúng, chúng chính là những nạn nhân của sự tổn thương. Điểm chung duy nhất của hai thế giới này chính là sau khi trưởng thành, tất cả đều sẽ nếm trải những dư vị của cuộc sống. »

Người bên cạnh chợt bật cười : « Vậy thì, tuổi thơ của cháu là thế giới thứ hai sao ? »

Lục Chi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, không ngại ngùng chia sẻ : « Không phải, cho tới năm mười lăm tuổi, cháu vẫn rất hạnh phúc. »

« Có lẽ đã có rất nhiều điều khiến cháu thay đổi, ánh mắt của cháu không phải là một ánh mắt mà tuổi thiếu nữ nên có, nó rất phức tạp, những lời cháu vừa nói có thể thấy rằng, cháu trưởng thành trước tuổi và có những thứ xung quanh tác động, tạo nên một con người như cháu bây giờ. »

Hai người im lặng nhìn đám trẻ đang nô đùa, đột nhiên một đứa bé gái đứng dậy, hoằm hoằm nhìn cậu bạn đang chơi cùng mình rồi bỏ đi : « Tớ ghét cậu ! »

Thứ cảm xúc ở quá khứ dâng trào, chạm tới nơi tối tăm nhất, nằm ở góc khuất sâu nhất trong lòng cô…

Từ hôm đó, cô vẫn băn khoăn một câu hỏi trong lòng mình, vì sợ sau khi đối mặt với nó, cô sẽ chẳng còn cứng rắn được. Cô cứ ngỡ sự tồn tại của ai kia không ảnh hưởng gì tới bản thân, thậm chí cứ ghét cậu ta mãi cũng được. Nhưng sao từ ghét kia nói lại dễ dàng như lời đứa bé kia, mà khi hận, lại có chút thất vọng, lo âu, rồi lảng tránh…

Cô không hiểu, thà giống như mấy đứa trẻ kia, ghét là nói được, hận cũng nói được, tất cả đều vô tư và chẳng cần suy nghĩ gì hết, vậy thì tốt biết bao…

Nhưng có lẽ, do cô chín chắn hơn so với lứa tuổi, nên những suy nghĩ đều rất nhiều, đầy ắp, thậm chí không khống chế được, cho tới khi có lời giải đáp, thì mọi thứ vẫn cứ áp chế tinh thần, khiến cho cô cảm thấy có lỗi với bố, với gia đình, bởi vì lẽ ra cô nên hận Lâm Huy thật nhiều…

«Theo bác thì…tại sao lại không thể hận một người ? » Lục Chi vẫn nhìn thẳng, nhưng nhìn về một nơi xa xăm, ánh mắt cô cho thấy, tâm trạng cô lúc này đang nặng ưu tư.

« Muốn hận một người chỉ cần trong suy nghĩ, để hận một người là cả một chặng đường. Nếu cháu không thể hận một người đáng hận, nghĩa là cháu tin tưởng hoặc chưa hiểu hết về người đó, cũng có thể… » Ông bác lạ mặt bắt đầu bị cuốn hút vào dòng hồi ức năm đó của mình, lời nói nhẹ thốt ra : « …cháu đối với người đó đã không còn thứ gọi là tình cảm… »

Câu cuối cùng dường như nói cho một mình ông bác nghe, cảm giác như nỗi đau của ông ấy nặng tới cả vũ trụ, như đã nuôi nỗi đau ấy cho nó ngày một lớn dần, có thể mãi mãi cũng không biến mất.

Lục Chi đột nhiên mỉm cười, đang định nói thì một cậu nhóc từ đâu chạy tới, nhìn thấy ông bác bên cạnh như nhìn thấy ông bụt, hô lên lao vào lòng ông ta :

« Bác !! »

« Ồ, cậu bạn nhỏ, đợi người tới đón sao, vậy ngồi đây với bác nhé !! » Bác trai lạ mặt cười hiền từ bế cậu nhóc vào trong lòng. Lục Chi bèn nói : « Cháu tới để đón cậu nhóc này về, Khánh Toàn, chúng ta về nhà. »

Linh Khánh Toàn đột ngột quay sang nhìn cô, sau đó lại tươi cười toe toét nhìn bác trai nọ : « Bác ơi, đây là người làm nhà cháu, chị ấy làm cơm cho cháu trưa nay đấy !! »

« Thằng nhóc này… Chúng ta về thôi. » Lục Chi lườm một phát rồi mỉm cười bế cậu bé lên. Không cần liếc cô cũng thấy, ông bác bên cạnh đang nhìn mình chăm chú. Cô mỉm cười : « Bác thực sự là người lạ tuyệt vời nhất cháu từng gặp, lúc khó khăn lại là một người lạ như bác giúp đỡ cháu, bác thật sự rất giống một ông tiên tốt bụng, mong rằng sau này chúng ta sẽ gặp lại. » Cuối cùng cô cũng đã cho mình một lời giải đáp thực sự, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều.

« Cháu chào bác !!!! » Linh Khánh Toàn trong lòng Lục Chi rướn người ra hô to. Bác trai lạ mặt mỉm cười chào cậu bé, đúng lúc Lục Chi quay đi, bác trai đó lại gọi quay lại. Cứ ngỡ là có việc gì, ai ngờ ông bác chỉ nói đúng một câu :

« Cảm ơn cháu, cơm cuộn rất ngon. »

« ?? » Cô nhìn ông bác, rồi lại nhìn Linh khánh Toàn, cậu nhóc này không ăn sao ?? Nhưng thôi kệ, Lục Chi mỉm cười lễ phép một cái rồi bước đi, lát trên xe sẽ tính sổ với đứa bé này sau.



Một buổi chiều nọ…

« Hương Ly !! » Vũ Quang Đức mặc một bộ đồ ở nhà đi tới phòng khách nghe điện thoại, sau khi cúp máy, Vũ Hương Ly lập tức bị triệu hồi.

Đợi con gái xuống, ông mới hơi tháo bỏ bộ mặt nghiêm khắc của mình, nhẹ nhàng nói với cô ta : « Lát nữa gia đình nhà họ Hứa tới nhà chúng ta, con mau vào bếp chuẩn bị đồ ăn, muốn kết thành thông gia với nhà họ, trước hết phải khiến cho họ có ấn tượng tốt về con. Nhưng không được làm quá, cứ tự nhiên là tốt nhất. »

« Ba !!! Thật sao ?!!! » Vũ Hương Ly vui sướng tới độ không tin vào tai mình, hô lên hai câu rồi tức tốc chạy vào nhà bếp.



Nhà bếp…

Lục Chi khát nước, đương nhiên phải đi uống nước, nước ở phòng bếp, đương nhiên phải xuống phòng bếp. Cho nên chính vì khát nước, Lục Chi đang ở phòng bếp.

Nhưng bất ngờ thay, trong phòng bếp đã chẳng còn nước, Vũ Hương Ly đã dùng hết nước lọc và biến phòng bếp thành bãi chiến trường… Những người làm đang đứng xếp hàng ở một bên, vẻ mặt đầy lo sợ.

« Cô ta đang làm gì thế ? » Lục Chi tiến tới chỗ Lan Hương, nhìn Hương Ly bằng vẻ mặt nhạt nhẽo, hỏi.

« Cô chủ đang nấu cơm, ban nãy đập hết tất cả ba cái bát tô, mười hai cái bát con, bẻ gãy hai đôi đũa… »

« Xoảng !! »

Tất cả người làm đồng loạt quay mặt đi, chua xót thay cái đĩa bị xoảng…

« Đây là cái đĩa thứ hai mốt rồi… » Lan Hương sợ sệt nói.

« Nhà có khách sao ? » Lục Chi cho tay lên miệng, sờ sờ môi nhìn Vũ Hương Ly đang cáu giận ở gần đó.

« Đúng vậy… Cô chủ không cho chúng tôi động vào, nếu chúng tôi động vào sẽ bị sa thải… Nhưng cứ thế này thì cô chủ sẽ tổn hại tới bản thân mất, tay chảy máu rồi cũng không biết kìa… còn bát đũa trên sàn, nếu mọi người dẫm phải cũng sẽ… »

« Được rồi, được rồi… » Lục Chi ra hiệu Lan Hương không cần phải nói nữa. Cô cẩn thận bước qua những mảnh sứ rơi vỡ trên sàn, bước tới phía tủ lạnh, lấy một chai nước lạnh, một cốc nước, nhẹ nhàng rót nước. Lại cẩn thận bước tới chỗ Vũ Hương Ly đang cáu sôi tiết, đưa cốc nước cho cô ta.

« Uống đi. » Vũ Hương Ly đang có sẵn máu nóng trong người, nhìn thấy cô lại càng điên tiết, hất đổ cốc nước của cô đi, chiếc cốc thủy tinh va chạm với đất vang lên tiếng vỡ chói tai.

Cả căn phòng chìm trong yên lặng.

Lục Chi nhướn mày, khôn phản ứng nhiều, trực tiếp đi tới lấy một cốc nước khác, rót nước, bê cốc nước tới gần Vũ Hương Ly rồi nói : « Bây giờ là năm giờ, giờ ăn tối vào lúc bảy rưỡi, còn hai tiếng rưỡi nữa, nếu cậu có thể hoàn thành một bàn ăn thịnh soạn trong một tiếng, vậy thì có nửa tiếng cho cậu tha hồ đập. »

« Bây giờ là cậu đang cười vào mặt tôi sao ? » Cô ta mở to tròng mắt, khuôn mặt đáng sợ nhìn Lục Chi.

Lục Chi mỉm cười nhẹ : « Nếu như cậu tiếp tục đập, thì đúng là rất đáng để cười. »

« Cậu !!!! »

« Ồ, tuy tôi có biết một chút về nấu ăn, nhưng chỉ còn hai tiếng rưỡi nữa, hay là cứ đập nốt rồi gọi đồ ăn sẵn tới, như vậy sẽ tiện lợi hơn, cậu cũng sẽ thỏa mãn tính nóng nảy của mình. »

« … » Vũ Hương Ly im lặng không nói, nhưng ánh mắt cô ta đã có chút biến đổi mặc dù khuôn mặt vẫn có khuynh hướng tức giận.

Nhìn nhau vài giây, cuối cùng Vũ Hương Ly đưa tay ra, cầm cốc nước mà Lục Chi đem tới. Ai ngờ còn chưa chạm tay tới, Lục Chi đã đưa cốc nước lên miệng, một hơi hết sạch

Vũ Hương Ly : « … »

Sảng khoái xong, cô quay ra phía người làm nói : « Mọi người ra ngoài hết đi, Lan Hương, đem hai chiếc chổi và một cặp hót rác vào đây, nếu đem được cả thùng rác thì tốt, mau lên. »

« Hả ?? » Những người khác thì đều đã đi ra, có mỗi Lan Hương là ngớ người. Cô liền nói :

« Đúng rồi, cả băng dán cá nhân nữa. »

Nói xong câu này, mới thấy Lan Hương tỉnh người ra, vội chạy đi lấy đồ.

Lục Chi nhìn quanh đống lộn xộn, thở dài…



Chổi, hót rác và mọi thứ đã sẵn sàng, trong lúc Vũ Hương ly đang đờ người một chỗ thì Lục Chi tiến tới, sát tai Lan Hương cô bé nói thầm :

« @ !^%&$%^$&% »

« Hả ?? Làm vậy có được không ? » Lan Hương e dè hỏi.

“Cô yên tâm, có tôi ở đây, đừng sợ.”

“Nhưng còn mọi người thì sao?”

“Mọi người thì… @$%&*%$#$$%^()”

“…Thôi được, nhưng tôi không muốn bị sa thải đâu…”

“Không đâu, một việc bé tí tẹo, với lại tôi là chủ mưu, cô sợ cái gì.”

“…Vậy được…”

Lan Hương cuối cùng cũng thỏa hiệp, hít một hơi thật sâu, vẻ mặt giống như chuẩn bị hi sinh anh dũng, bước ra ngoài cửa, lẫm liệt chốt cửa phòng bếp.

“Cậu làm gì vậy?” Thấy Lục Chi mang bộ đồ chuyên dụng của người làm tới, lại có tới hai đôi lận, Vũ Hương Ly nghi ngờ hỏi.

“Cậu tự bày ra thì phải tự lau dọn thôi.” Lục Chi tỉnh bơ nói.

Vũ Hương Ly nhìn Lục Chi như nhìn một người điên, cười nói: “Cậu não tàn hay sao? Đây là chuyện của người làm, tôi là chủ, đây vốn không phải việc tôi phải làm.”

“Vậy nếu như sau này… cậu được thừa kế tài sản của bố cậu, khi làm một việc sai gì đó, cậu sẽ để bố cậu ra mặt dọn dẹp cục diện thay cậu sao? Để chấp nhận làm một người thất bại trong mắt bố cậu và mọi người?”

Vũ Hương Ly khựng lại, ánh mắt cô ta dao động mãnh liệt, sau đó cúi xuống nhìn những mảnh vỡ xung quanh chân…

Cuối cùng cô ta vẫn quyết định bước ra ngoài, mở cửa phòng bếp.

“Cái gì thế này?!!! Mở cửa, mở cửa ra!!!!” Sau khi vặn không được, cô ta bắt đầu đập phá cửa, gào ầm tới inh tai Lục Chi.

“Bọn người làm đâu hết rồi!!!! Mở cửa ra cho tôi mử cửa.”



Phòng Lục Chi…

Tất cả người làm trong căn biệt thự Vũ gia đều có mặt, mở một buổi đấu giá có một không hai.

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là sản phẩm sữa rửa mặt làm trắng sáng da số lượng có hạn của S.U, không những khiến cho làn da mọi người mịn màng và trắng sáng, còn có tác dụng chống lão hóa và tái tạo làn da chết, mọi người có thể thử một ít ra tay, hiệu quả trong hai phút, xin mời…”

Hai phút sau…

“Oa, trắng, trắng, trắng thật nha...”

“Ôi làn da tôi đã mịn màng hơn trước rất nhiều…”

“Ôi trời, lột được cả da chết này, ôi trời ôi trời, tôi mua, tôi mua…”

“Được, sản phẩm tái tạo da chết và dưỡng trắng chống nắng bảo vệ da có giá khởi đầu, hai mươi nghìn, mời mọi người bắt đầu đấu giá…”

“Hai lăm nghìn!!!” Một bà thím kêu to.

“Hai sáu nghìn!”

“Ba mươi nghìn!”

“Được, còn ai nữa xin mời giơ cánh tay của mọi người lên.”

“Ba mươi nghìn, chốt giá!!”

“Sản phẩm tiếp theo có giá bán khởi điểm là ba nghìn đồng,…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.