"Xem ra...chứng nào tật nấy, vẫn không bỏ được, cho cô ăn ngủ đàng hoàng thì lại làm biếng, cô xem, giờ là mấy giờ rồi mới vác mặt dậy, trông cái dáng ẻo lả của cô thật ngứa mắt, sau này cấm cô dậy muộn, mười hai giờ đi ngủ, ba giờ sáng dậy ra ngoài sân đứng, lúc tôi tỉnh dậy mà không nhìn thấy cô thì cứ liệu hồn, bố mẹ cô cũng thật nuông chiều cô, để thành ra loại con gái gì mà ngủ chảy thây ra đấy, thật đúng là...người không ra người, động vật không ra động vật..." Tóc hồng lải nhải lèo nhèo sau lưng cô không biết chán, Lục Chi nhịn lại, những lời cay độc mà cô ta nói...cứ xem như là cô ta đang tự chửi mình đi, nếu như lúc này mà cãi nhau với cô ta, cô sẽ tự cảm thấy bản thân thật vô dụng, không biết kiềm chế, đánh mất đi giá trị con người. Lục Chi quay lại, thấy cô ta đang phóng ra tia khinh miệt vào cô, cô coi như không nhìn thấy gì, trực tiếp đi qua người cô ta, tiến vào nhà vệ sinh.
"Cô..." Tóc hồng thẹn quá hóa giận đưa tay túm áo cô lại. Lục Chi thật sự tức giận, cô gạt mạnh tay cô ta, tiến lên phía trước gần sát cô ta, đôi mắt cô như đang bùng cháy hai ngọn lửa đỏ rực.
"Cô...không nghe thấy tôi nói gì sao? Điếc à?" Tóc hồng là người bình thường, đương nhiên cô ta cảm nhận được nguy hiểm đang cận kề, liền làm như có như không buông tay, đẩy Lục Chi ra xa, có chút miễn cưỡng trợn mắt lên, to tiếng quát tháo cô. Cô ta tính rồi, tất cả người làm của cô ta đều đang ở đây, nếu Lục Chi có ra tay, người làm nhà cô ta nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn cô ta chịu trận.
"Cô nói cái gì cơ?" Lục Chi cười cười, giả bộ không nghe thấy gì.
"Tôi nói cô điếc! Những lời ban nãy tôi nói cô nghe không thủng sao?" Tóc hồng nghe thấy vậy khí thế liền bừng bừng trỗi dậy, cô ta cách xa Lục Chi vài mét, gào.
Lục Chi cười cười nhìn vu vơ, đưa ngón tay lên tai ngoáy ngoáy, làm bộ than: "Haizz, chả nghe thấy cái gì cả, ồn ào..." Sau đó tiến tới chỗ Lan Hương, cười nhẹ hỏi: "Cô nghe thấy không? Nói tôi nghe đi, thật sự chả nghe thấy gì hết."
Lan Hương nhìn cô rồi dè chừng nhìn tóc hồng. Tóc hồng trợn mắt lên nói: "Thắm! Cô nói to lên, tai cô ta bị điếc."
Lan Hương khờ dại thật sự nghĩ như vậy, cô lấy giơ hai tay lên làm thành hình ống loa trên miệng, ghé tai Lục Chi gào to: "Cô chủ nói, mười hai giờ mới cho cô đi ngủ! Sáng ba giờ cô phải dậy! Đứng trước sân! Lúc cô chủ ngủ dậy mà không thấy cô, thì... liệu hồn!"
"A... Cô hét thật chói tai, đâu phải tôi bị điếc đâu, ban nãy tôi thật sự không nghe thấy tiếng người, chỉ thấy tiếng một con chó nhỏ vẳng bên tai, thật ngại quá, tiếng của cô tôi không hề nghe thấy. Được rồi, dậy sớm phải không? Ok, ok, có gì đâu, dậy sớm là được, tôi hứa với cô, nhất định sẽ ngủ muộn dậy sớm như lời cô nói, cô thật sự tốt quá, vừa hay tôi có ý định tập thể dục, còn định nói với cô một tiếng, cô xem, có phải cô đoán được ý định của tôi không, cô thật thần thánh nha." Lục Chi không có ý cho tóc hồng nói một từ, cô nói liền một mạch sau đó quay sang cầm tay Lan Hương dắt đi: "Đi cùng tôi nào."
"Cô đứng lại!" Lần này thật sự không phải gượng gượng kéo tay áo, cô ta trực tiếp đứng chắn trước mặt Lục Chi, ánh mắt còn ghê người hơn cả cô ban nãy. Lục Chi cười nhạt, giả vờ thân thiện: "Wow, thân thủ cũng thật nhanh nhẹn, cô có học võ sao?"
"Đúng thế..." Không phải là tiếng tóc hồng, đây chính là một giọng con gái yếu đuối rất gần cô, quay mặt sang, thì ra là Lan Hương cô ấy nói. Lục Chi tò mò nhìn cô.
Lan Hương nói: "Hôm nay...hôm nay là ngày luyện võ của cô chủ, tới...tới lượt tôi...bây giờ tôi phải đi luyện tập cùng cô chủ rồi...có gì lúc khác nói...tôi..."
"?" Lục Chi thật sự nhìn không ra, cô ta học võ? Vậy mà vài chiêu hôm nọ của cô cũng không tránh được? Ô...cũng có thể, nếu học quyền thì lại khác...nhưng mà cô ta...nếu như học quyền thì cần gì phải người luyện cùng chứ? Đây rõ ràng là muốn ra oai thể hiện tài nghệ, muốn người ta biết mình học võ, đánh với người học võ nhưng thân thủ kém hơn mình đã là đáng trách, đằng này cô ta còn gọi những người chân yếu tay mềm một chút võ cũng không biết chỉ biết lăn lóc trong nhà nội trợ ra để luyện võ? Có nực cười không? Đây không phải vi phạm tinh thần võ thuật trầm trọng sao? Người như vậy cũng đáng để luyện võ?
"Sao mặt cô lại thành như vậy? Sao? Sợ? Hay là không phục? Được..." Tóc hồng cười nhếch mép: "Thắm, cô không phải tới luyện cùng tôi hôm nay nữa, có người thay rồi. Cô!" Cô ta chỉ vào Lục Chi, nói giọng kiêu ngạo: "Luyện cùng tôi! Nếu như cô nói cô sợ tôi, xin tôi tha lỗi, tôi có thể cho cô chút thể diện, sẽ ra tay nhẹ trong lúc luyện tập, nếu không...tôi vẫn sẽ cứ làm theo lí trí mách bảo, tay chân muốn đánh vào đâu thì đánh vào đó, cô đỡ được hay không cũng không liên quan tới tôi..."
Lục Chi gật đầu nhàn nhạt cười nói: "Đúng vậy, tôi sợ... Thưa cô, tôi chính là sợ loại người như cô đi ức hiếp kẻ yếu, thật đáng mặt một tiểu thư khuê các... Cho nên, cô muốn tôi thay họ, tôi đồng ý! Vậy nhé." Nói xong, cô kéo Lan Hương đi.
"Tôi có cho cô đi sao? Lập tức lên phòng tập luyện cho tôi!" Tóc hồng nắm chặt tay, từ lúc nào mà cô ta lại thành kẻ yếu thế trong khi cãi nhau thế này, thật điên không chịu nổi!!
Lục Chi đứng thẳng người, buông tay Lan Hương ra, tiến lên trước, e hèm một hơi trong cổ họng, trong lúc tóc hồng còn đang trợn mắt định đẩy cô ra, Lục Chi liền rướn người lên phía trước, sát mặt cô ta, nhanh chóng há mồm hờ một hơi vào mặt tóc hồng, khiến cô ta chết lặng...
Lục Chi lùi lại: "Được rồi chứ? nếu như cô không phiền vấn đề đó thì chúng ta có thể bắt đầu tập luyện... Tôi thấy cho dù là karate hay takwondo,... thì đều phải hét lên lên khi tập, cho nên vấn đề này rất nhạy cảm... Cô nói gì đi chứ, rốt cuộc có để tôi đi đánh răng rửa mặt không vậy? Không nói gì? Không nói gì coi như là đồng ý, được rồi, tôi đi đây."
Đi được tới cửa phòng bếp, Lục Chi cố ý nói với Lan Hương: "Cô nói xem, sáng sớm đã gặp phải con người to mồm, hãm quá đúng không?"
"..."
Sau khi Lục Chi cùng với Lan Hương hai người họ bước ra khỏi phòng bếp, không khí ở nơi này quả thật không còn gì để nói...
...
Phòng vệ sinh...
"Cậu có thấy cứng quá không? Bàn chải này là do đợt trước ông chủ Vũ chi tiền cho bọn người làm chúng tôi đi du lịch, được ở cái khách sạn năm sao to tướng, bàn chải nhiều vô cùng, dù sao cũng không ai dùng, tôi tiện đem vài cái về, cô nhìn cái màu sắc này, ít ra cũng đẹp hơn mua ở nhà. Tôi mang về bốn cái, thêm vài cái lược, mãi vẫn chưa dùng lần nào, không ngờ lần này lại phải đem cho cô dùng..."
"Cô tiếc cái gì, lần sau tôi mua cho cô cái khác." Lục Chi đang đánh răng không nhịn được nói lại. Cái cô Lan Hương này, không phải là quá thật lòng rồi sao? Cái gì cũng có thể nói, tâm tư của bản thân một chút cũng không dấu giếm, thực sự khiến người ta vừa khó chịu thay, lại bất lực không biết phải làm sao với cô nàng ngốc nghếch này.
"Không cần, không cần... Ban nãy cô đồng ý với cô chủ chịu đòn cho tôi là tôi cảm kích lắm rồi, cô còn mua cái gì cho tôi nữa, quả thực tôi không dám nhận... Cô không biết thì thôi, mọi người đều gọi cô ấy là hồ ly, bởi vì cô chủ khi trang điểm lên thì vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, đánh takwondo cũng vô cùng giỏi, thân thủ rất nhanh nhẹn, chúng tôi đều sợ và kính nể... Tuy đời thường cô ấy rất vô tâm chà đạp người khác, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc chúng tôi hâm mộ cô ấy giỏi võ."
Lục Chi ngừng đánh răng, quay ra tò mò nhìn Lan Hương: "Hồ Ly?"
Lan Hương nhìn cô vài giây, lại tưởng Lục Chi hiểu lầm vội nói: "Không phải tên của cô ấy là hồ Ly, đó chỉ là biệt danh mà mấy tiểu thư bên ngoài hay gọi lén sau lưng cô chủ thôi, tên của cô chủ là Vũ Hương Ly cơ."
Lục Chi nhìn gương tiếp tục đánh răng: "Ý của tôi không phải như cô nghĩ, chỉ là tôi thấy, cái biệt danh đó có chút không đúng với cô ta."
"Thế theo cô nhưng mới đúng với cô chủ?" Lan hương nhanh nhảu hỏi.
"Hồi nhỏ có từng xem qua Cừu vui vẻ và sói xám chưa?" Lan Hương gật đầu, Lục Chi lại nói: "Cô ta chính là sói đỏ."
Lan Hương gãi đầu: "Tôi thấy hồ ly với sói đỏ đều như nhau mà..."
Lục Chi lắc đầu, súc miệng, nhổ ra nói: "Hồ ly có nhiều tầng ý nghĩa, sói đỏ kia chẳng phải là một ví dụ cụ thể hơn rất nhiều sao?"
"Ô...tôi...thật sự vẫn không hiểu..." Lan Hương ngô nghê nói.
"Bỏ đi... Thế tại sao tóc hồng đó lại gọi cô là Thắm? Không phải cô tên là Lan Hương sao? Không phải vì tên của cô trùng với tên đệm của cô ta nên cô ta liền đổi tên cho cô đó chứ?" Lục Chi lau tay hỏi. Cô đã thấy lạ từ hôm qua, hôm nay mới tiện thể hỏi xem. Ai ngờ Lan hương vỗ tay bốp một phát:
"Cô thật là thông minh!!! Đoán trúng phóc."
Lục Chi cười nhạt, cô tiểu thư này đúng là quá tiểu thư...lại còn tiểu thư một cách không giống tiểu thư chút nào. Nói chuyện với cô ta, cứ như đang nói chuyện với một đứa trẻ cố ra vẻ người lớn vậy.
...
"Hây a!!!!!" Lục Chi đóng cửa phòng tập lại, đưa mắt nhìn Hương Ly cô ta liên tiếp đá vào bao cát, miệng gào to đôi mắt phóng ra lửa như thể bao cát đó chính là cô vậy.
"Bộp!!" Hương Ly đột nhiệt đấm mạnh vào bao cát. Cô ta dùng ánh mắt hằm hằm lửa quay ra nhìn Lục Chi: "Rốt cục là cô muốn thế nào? Chọc tức tôi? Xem ra cô cũng chẳng cần gì cha mẹ nữa nhỉ! Loại con bất hiếu! Chỉ cần một cú điện thoại, tôi sẽ khiến cả nhà chị biến thành tro tàn!"
Lục Chi hơi dừng chân, sau đó mỉm cười đi tiếp lại cất giọng trong trẻo rõ rệt, bình thường tới không nhìn ra giọng điệu: "Chị gái, tôi lại chọc giận gì chị?"
"Cô còn nói giọng đó? Cô biết tôi chờ bao nhiêu lâu rồi không? Bộp!!" Cô ta vặn cổ, đập tay vào nhau, thách thức: "Lên đây."
Lục Chi tiến lên sàn đấu, cười cười: "Không cố ý nha, dù sao thì trước khi lên sàn tập luyện cũng cần phải làm nóng cơ thể, ở đây hay ngoài đó cũng như nhau thôi. Dù sao tôi ở ngoài đó khởi động còn hơn là ở trong này tránh đi qua đi lại, kẻo cô nhìn thấy tôi lại không thể tập luyện được nữa."
"Chúng ta đấu thế nào?" Lục Chi hòa ái hỏi.
Ánh mắt và nụ cười của Hương Ly bỗng trở nên lạnh lùng: "Ai nói muốn đấu với cô?"
Lục Chi vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng: "Thế cô muốn sao?"
"Xem ra...nàng Thắm của cô chưa nói cho cô biết quy luật khi người ở vào nơi này nhỉ?"
Nụ cười của Lục Chi có sự biến đổi, chính là thay đổi thành một nụ cười khinh miệt khó nhìn thấy.
"Cầm lấy đích đá, giúp tôi tập luyện, rất dễ dàng." Cô ta chỉ vào tủ dụng cụ. Lục Chi đi ra đó, lấy một tấm đích đá đơn tới trước mặt cô ta cười:
"Đá thôi."
...
"Cao lên một chút!" Hương Ly cau mày nói. Lục Chi nâng tay lên, giữ vững thế tấn chân, ánh mắt không một chút biến đổi.
"Bốp! Bốp! Bốp!..." Cô ta liên tiếp đá mạnh vào tấm đích, thỉnh thoảng còn như cố ý đá vào tay cô, mười mấy phút, tay lục Chi liền đỏ gắt lên mộ mảng. Tuy các đòn đá tốc độ của cô ta không được nhanh và đạt tiêu chuẩn, nhưng mỗi lần phát ra đều rất có lực, chỉ là vừa mới được vài cái đã mỏi chân, đà theo chậm lại, cuối cùng trượt chân xuống, cô ta lại lập tức quát: "Cô bị ngu sao? Giữ cái đích thôi cũng không giữ được, nâng cao lên!"
"Nâng cao? Cô nghĩ khả năng của bản thân cô tới đâu mà đòi nâng cao lên nữa? Tôi nâng cao như thế này, chân của cô với tới sao? Rốt cục cô có tập tử tế không?" Lục Chi cười nhạt lạnh lùng nói.
"Liên quan tới cô sao? Tôi bảo nâng cao, cô điếc sao? Còn cãi lại, tôi thấy cô muốn bố mẹ mình ra ngoài đường ở lắm rồi!"
Lục Chi hít một hơi, nhịn lại. Cô nâng cao đích lên.
Nhưng dường như có một chút lạ... Ánh mắt cô ta không hướng về đích...mà là phía đầu của cô...
Cô ta...
"Hây a!!!!!"
Lục Chi lập tức đưa tay ra đỡ, vòng một cái, một tay tóm lấy cổ chân cô ta, một tay cầm đích.
"Cô..." Lục Chi còn chưa kịp nói xong vài lời, cô đã thấy ánh mắt của Hương Ly hiện lên tia nham hiểm khôn lường, giống như...không phải là cô phá được âm mưu của cô ta, mà là cô đã trúng mưu của cô ta vậy...
Quả nhiên...
Cô ta xoay người, thực hiện một đòn đá xoay trên không đặc trưng của takwondo, sau tiếng hô to của hương Ly, Lục Chi vì quá bất ngờ, cộng thêm hai tay đều bị cản trở, liền không chống đỡ được một đòn đá nguy hiểm này. Cô đập mặt xuống đất, trước mắt tối sầm, mất ý thức.
Cô ta đá linh tinh...vậy mà trúng phải một trong những huyệt nguy hiểm trên cơ thể...
Vũ Hương Ly chớp mắt một cái... thật không thể tin được...
...
Buổi chiều, Lục Chi tỉnh lại, dưới sự chăm sóc của Lan Hương, cô cũng khỏe lên nhiều. Chợt nhớ ra hôm nay là ngày đi học thêm. Cô vội vàng thay quần áo sang nay Lan Hương mua hộ, may mắn sách vở đều đã để ở lớp học thêm, cho nên cũng không phải mang, vừa ra ngoài liền gặp phải Lan Hương.
"Cô đi đâu thế?" Lan Hương hỏi.
"Đi học thêm."
"Nhưng mà...cô chủ nói...cô không cần đi học." Lan Hương lắp bắp nói.
"Wow, cô ta tốt thế? Tôi không tin đâu." Lục Chi cười cười.
Đột nhiên Lan Hương gật đầu chắc nịch: "Đúng thế, đừng tin...vì...vì cô chủ nói, từ nay không cho cô đi học nữa..."
Lục Chi im lặng một lúc, đúng lúc Lan Hương tưởng cô buồn quá sắp khóc, định lên tiếng an ủi, Lục Chi đột nhiên cười: "Cô ta đúng là tốt thật, vừa hay tôi phải đi làm vài chuyện. Tôi đi đây."
"Ơ...khoan đã... Cô chủ không cho cô ra khỏi đây, cô mà ra..."
Lục Chi ngắt lời: "Cô đừng nói với ai là được rồi, cứ bảo là cô chủ nhà cô võ công cao cường, vừa đá tôi một cú tôi liền lăn quay tới giờ vẫn chưa tỉnh, nói họ đừng làm phiền tôi là được."
"Nhưng mà..."
"Khi về tôi sẽ đem quà về cho cô. Ok!" Sau đó, cô liền đi mất hút...
...
"Bố..." Lục Chi nắm tay Vương Chí Hùng đang nằm trên giường bệnh thở bằng ống thở oxy, ánh mắt cô tràn đầy tình cảm...
"Bố, mẹ vẫn đang ở Pháp, mẹ đang bận lắm, nhưng con biết lúc nào mẹ cũng nghĩ tới bố và con, nghĩ cho gia đình mình, mẹ rất mạnh mẽ, một mình mẹ đấu thắng được cả một công ty bên Pháp để tranh quyền đại sứ mỹ phẩm Châu Âu, giờ mẹ là nữ hoàng rồi, thư kí Nga nói con chính là công chúa của bố mẹ... Bố, ngai vàng còn thừa một ghế ngồi, bố mau tỉnh dậy...bố nhất định phải tỉnh dậy, khỏe mạnh, con và mẹ luôn mong tới ngày bố ngồi lên chiếc ghế trống của ngai vàng bên cạnh mẹ đó... Chúng ta sẽ cùng nhau lên tạp chí, nói cho cả thế giới biết gia đình chúng ta hạnh phúc nhường nào... Lúc đó...sẽ không phải...như lúc này..."
...
Thời gian thấm thoắt, cuối cùng, cũng tới ngày này...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]