Để nói về Lục Chi, có rất nhiều thứ phải kể đến, đại loại như, nóng tính, đanh đá, nghịch ngợm, quậy phá, thô lỗ,...mang đầy đủ các tính cách của một cô nàng cá tính mạnh mẽ, bề ngoài tỏ ra rất chín chắn, thừa khả năng để bắt nạt bạn bè, nhưng thực ra lại rất trẻ con, làm việc thường không có đầu óc, lười suy nghĩ, cứ tuân theo cảm tính trước giờ mà thực hiện không cần biết đúng sai.
Vì vậy, nhược điểm lớn là rất ngốc nghếch, còn ưu điểm...là quái dị, biến thái!!!
Không sai, rất quái dị, cực biến thái, Lâm Huy còn phải gật gù công nhận. Một khi Lục Chi đã quái dị, người mỡ máu tăng cao cũng phải giảm xuống mức bình thường...về khoản này... có lẽ hai Lâm Huy cũng chịu thua, có điều, ưu điểm quái đản ấy chỉ xuất hiện lúc tâm trạng xúc động, giới hạn chịu đựng đã bùng nổ, còn bình thường, vẫn mãi chỉ là một con heo hồng đội lốt sói xám...
"Chào cậu, tôi là Hứa Anh Tú, học sinh mới, chúng ta làm quen nhé!"
Lục Chi vô thức đứng đực ra nhìn cậu ta...
Con người này thật lịch sự!
Bất giác, Lục Chi cũng đưa tay ra đáp lại, miệng hơi ngoác ra, ra vẻ là cô đang cười...
"Chào, chào, haha, Lục Chi, cậu cũng nghe rồi đấy..." Hình như Hứa Anh Tú cậuta chưa bao giờ nghe thấy một người con gái nào giới thiệu tên bằngphương pháp đặc biệt này, có phần dò xét nhìn Lục Chi từ trên xuốngdưới, thấy cô hơi híp mắt, có vẻ không hài lòng với ánh mắt cậu ta nhìnmình, Hứa Anh Tú biết ý liền tươi cười với cô, bắt tay nhiệt tình, miệng còn hơi hé mở định nói gì đó...
Bỗng dưng, hai bàn tay đang quấn lấy nhau ấy bị gỡ ra...
Lục Chi nhìn Lâm Huy nắm tay, lôi mình đi, chợt sáng dạ sáng lòng, hớn hởcảm nhận độ ấm nồng nàn từ bàn tay anh, hàm răng trắng muốt đã lộ ra từlúc nào không biết, sung sướng nhất thời đã quên đi sự tồn tại của anhchàng lịch sự nào đó...
Ánh mắt Lâm Huy nhìn Hứa Anh Tú có vẻ rất thiếu thân thiện, nhưng thấy cô hợp tác nhiệt tình như vậy, khí lạnhtrong ánh mắt giảm bớt vài phần, trong thâm tâm hình như đang rất muốnmỉm cười...
Đúng là trẻ con dễ dụ!
Hai người tâm linh nồng thắm chưa được bao lâu thì đã có tên vô duyên nào đó nhảy vào phá đám...
Hứa Anh Tú nắm lấy bàn tay còn lại của Lục Chi... Bây giờ chính là phâncảnh hai chàng trai tranh giành một cô gái như trên phim thần tượng hách dịch nước ngoài...
Nếu diễn theo trong phim, cảnh quay tiếp theo sẽ là, nữ chính giật mình nhìn hai chàng trai, tư tưởng vừa sùng báichính mình vì một lúc được hai ông anh tranh giành, lại vừa phân vânkhông biết theo tên nào thì khán giả mới thích, vừa hay kịch bản viếttrước đó là nữ chính vì bảo vệ nam chính nên mới tuyệt tình đánh đổihạnh phúc, cãi nhau với nam chính, thế nên nữ chính có cớ liền sáng mắtđẩy nam chính ra, ngoáy mông đi theo nam phụ...nam chính bơ vơ, đứng như cắm rễ, nước mắt bỗng chảy thành hàng...
Nhưng, nữ chính này cónằm mơ cũng không mơ đến chuyện cãi nhau với nam chính của mình, vì thế, Lục Chi diễn sai kịch bản, quay ra trừng mắt lườm Hứa Anh Tú...
Lâm Huy cũng quay lại, một tay đút túi quần, tay kia nắm chặt bàn tay mềmmại nào đó, ánh mắt mà người mù cũng cảm thấy lực sát thương không nhỏ,còn nữa, ẩn chứa cái gì đó như thách thức, chờ đợi,...xem xem con ngườinày muốn làm cái gì...
Hứa Anh Tú nhìn thấy Lâm Huy kích động như vậy, trong lòng nảy sinh tà ý, quay sang Lục Chi, nhanh chóng trấn ápcái lườm đầy hung dữ của cô bằng một nụ cười mỉm ấm áp tựa làn thu...
"Lục Chi..."
Hứa Anh Tú vẫn chưa nói hết thì một giọng đàn ông trung niên vang lên, rất cao giọng, ai nhìn cũng biết là đang rất tức giận
"Các cô các cậu là trò gì thế này? Thầy giáo đâu rồi?"
Thầy thể dục giật mình cả kinh, lao như máy bay đến chỗ ông ta, cúi đầu sợ sệt:
"H..hiệu phó..hiệu phó.."
Ông ta 'hừ' một tiếng ra mũi:" Cô nào là Lục Chi? Tại sao học sinh phải làm thế kia?"
Thầy thể dục mắt từ từ lia lia lia lia dần tới chỗ Lục Chi, chạm phải ánhmắt khó hiểu của cô thì như người có tật giật mình quay đi, cúi xuốngnhìn mặt đất...
Không hổ cho cái danh hiệu phó, rất tinh mắt, ông ta thoáng một cái đã nhạy cảm mà phát hiện ra Lục Chi là ai thông quaánh mắt tố cao đầy trắng trợn mà thầm lặng này của thầy thể dục, đôichân từng bước vững chãi tiến tới chỗ ba cô cậu đang nắm tay nhau nhưchuẩn bị rủ nhau đi công viên nhảy nhà phao ấy, ánh mắt không giây phútnào ngừng nhìn vào Lục Chi cho tới cả lúc ông ta đã đứng trước mặt mụctiêu là cô rồi.
Lục Chi rất thân thiện mỉm cười với ông ta, thiếu chút nữa giơ tay lên định vẫy chào...
Cô không nghe được cuộc đối thoại ban nãy của ông ta và thầy thể dục cho nên ngây thơ hỏi:
"Ông già, ông là ai vậy?"
Ông già: "..."
Lâm Huy: "..."
Hứa Anh Tú: "..."
Thầy thể dục:"..."
Cuối cùng, Hứa Anh Tú lên tiếng giải thích vấn đề của Lục Chi một cách bấtđắc dĩ:" Đây là hiệu phó mới nhận chức của trường ta, được điều động từthủ đô về, cùng với ngày mà tôi chuyển đến trường này..."
Khôngphải là được điều động, nói trắng ra là...bị giáng chức từ bộ giáo dụcthủ đô bị đày xuống thành phố E. Cho dù thành phố E là một trong nămthành phố lớn và giàu nhất đất nước, trường Thủy Trạc sau đợt cải cáchquy mô lớn của cô hiệu trưởng mấy tháng trước thì liên tiếp đạt được các danh hiệu thi đua xuất sắc và trở thành nền giáo dục vững chắc nhất của thành phố E...nhưng, việc bị giáng chức này khiến ông ta như cảm thấybị sỉ nhục, liên tiếp mấy ngày đến nhận chức đều cau có khó chịu với học sinh, trong trường ba ngày nay đều đồn đại rất nhiều về ông ta, đa sốtoàn là tỏ vẻ căm ghét, không hài lòng về tác phong dạy học và quản líhọc sinh của thầy giáo. Lần này, ban nãy ông ta đi photo tài liệu thìtrên đường gặp phải...cậu học sinh trốn tiết, hí hửng tung tăng nhảychân sáo hiên ngang giữa sân trường, thầy giáo chụp thời cơ với lấy cánh tay cậu ta...điều quan trọng là...cậu trai này...hình như là học sinhnam được cô ban phước thả đi...cậu ta bị tóm đương nhiên sợ xanh mặt,đành khai hết dù rất rất không muốn...sự việc tiếp theo, ai cũng biếtđấy...
Lục Chi ánh mắt nhìn Hứa Anh Tú thay đổi hẳn...nhưng làtheo chiều hướng tiêu cực... Cái gì! Cậu ta mới chuyển đến được mấy ngày mà còn nắm rõ tình hình hơn cả cô ở trường này được mấy tháng...? Tứcchết mà, tức chết mà...
Lục Chi đang mải tức chết không thèm quan tâm thầy giáo với cả hiệu phó gì cả, khiến cho thầy hiệu phó mới tức nố đóm mắt:
"Em mau thu dọn bãi chiến trường này ngay cho tôi, sau đó lập tức lên vănphòng tôi viết bản kiểm điểm cho hành vi của mình, nhanh!" Hiệu phó suýt nữa nổi điên lên.
Lục Chi trề môi tỏ thái độ!
Hành độngnày khiến thầy hiệu phó mới nhận chức cảm thấy bị xúc phạm mãnh liệt,định lên tiếng chất vấn thì nghe thấy giọng nói chán nản rõ ràng của cô:
"Thầy rảnh rỗi thì gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình vợ con đi, không thìtâm sự với mấy cô giáo xinh trong trường ấy... Hiệu phó là không nên làm phiền học sinh như thế này đâu!" Câu cuối cùng là Lục Chi hoàn toàn tốt bụng nhắc nhở, nhưng lại khiến máu trên chân hiệu phó bị chảy ngược lên não, mặt đỏ phừng phừng chỉ vào Lục Chi
"Hỗn láo...hỗnláo...cô...ngay lập tức xuống văn phòng tôi..." Nói rồi ông ngay lập tức quay đi không chút thương xót nghiến răng kèn kẹt chà chân mạnh trênmặt đất...giờ...phải về uống thuốc...thuốc...thuốc...ọc...chết mất...
Thầy giáo đáng thương cứ thế tự mình đi về phòng lấy thuốc, trong bụng thầm mưu tính chiến lược ba sáu kế dìm chết học sinh hư..
Lục Chi không hiểu mình đã làm sai chuyện gì, thật sự là cô nói điều này để khuyên bảo ông ta thôi mà, có cần phải làm bộ dạng suýt ngất xỉu kia ra cho cô xem không? Muốn dọa chết cô à? Cô đâu đáng sợ đến thế!!!''
Lục Chi quay sang buồn bã nói với Lâm Huy:" Cuối giờ nhớ đón tôi ở vănphòng ông ta đấy, không có cậu có thế nào tôi cũng không về."
Nói xong cũng chẳng để tâm đến Hứa Anh Tú, chỉ nhìn có Lâm Huy rồi lưu luyến rời đi...
Hứa Anh Tú nhìn Lục Chi bóng lưng xa dần, nét mặt rõ ràng hiện đôi chút không can tâm, lại nhếch mép xấu xa với Lâm Huy:
"Xinh hơn cả Tuyết Hà, cậu nhắm cũng chuẩn đấy...thế còn vị hôn thê mới, nghe nói Vương Thị rất giàu có, lại cả sản nghiệp bên phía mẹ cô ta...bố cậu nhất định không buông tay mối làm ăn lớn thế này đâu...cậu chắc khôngđịnh cho cô ta ra rìa luôn chứ...chẳng lẽ nhan sắc của tiểu thư Vươnglại không bằng..."
Cậu ta chưa nói hết, Lâm Huy đã tỏ ra dở khóc dở cười với cậu ta:
"Bao nhiêu năm như thế mà cậu vẫn còn để ý tới chuyện của tôi sao? Anh Tú,cậu nên từ bỏ đi, tôi không có hứng thú với con trai, đặc biệt lại làcậu..." Nói xong, không thêm nếm gia vị, anh ung dung bỏ đi, bỏ lại phía sau một Anh Tú tức giận bẻ móng tay, cậu ta hò hét đằng sau:
"Tôi là thẳng, trai thẳng cậu hiểu không? Lâm Huy...cậu chờ đấy cho tôi..."
Đáp lại Hứa Anh Tú là tiếng lá xào xạc cùng âm thanh gió vi vu thổiqua...người kia lại đi rất bình thản, không hề gây ra tiếng động, cơ hồnhư đang cưỡi cân đẩu vân tàng hình vậy...
"Lâm Huy, cậu nên nhớ, tôi chỉ có thể chịu thua cậu một lần, danh dự của bản thiếu gia không cho phép có lần thứ hai."
***
Tan học...
Cổng trường lúc tan tầm cũng náo nhiệt không kém xe cộ trên phố tranh giànhđường đi giờ cao điểm, học sinh đông, số lượng bảo vệ càng nhiều, họcsinh càng khỏe, tuổi đời của các anh bảo vệ càng trẻ...
"Tránhra, tao phải về nhà cho con bú!" Đây là lời nói bất tự chủ bộc phát củamột nam sinh, nói với mấy tên đằng trước một cách bất đắc dĩ vì chen lấn bằng hành động khiến cho cậu ta cảm thấy mệt mỏi...mọi người rẽ lối,nhường đường cho cậu bạn về cho con bú...dù gì, trẻ em vẫn là nhất...
Trên đây là những ảo tưởng của Lục Chi khi đang viết bản kiểm điểm ở phònghiệu phó, cô nàng chẳng chịu chuyên tâm gì cả, cứ mơ mơ màng màng đếnchuyện ra về mãi khiến thầy giáo mấy lần định nhắc lại thôi, kệnó...thầy bất lực rồi, bao giờ viết xong thì về...
Trong buổi nói chuyện, cô và thầy đã đàm phán rất nhiều về hai vấn đề
Thầy nói rằng học tập là con đường để góp phần thúc đẩy thế mạnh cho tươnglai của mình, nếu không học tập mà suốt ngày ham chơi, cãi lời thầy côgiáo, hư đốn láo toét, sẽ dẫn đến nhiều việc, theo dẫn dắt của thầy cuối cùng cũng có kết câu: Sẽ không ai thèm lấy một người như em đâu.
Lục Chỉ không cáu, mà bàn bạc với thầy về vấn đề không nên làm phiền hoặctham gia nhiệt tình về những khoản riêng tư của học sinh, nếu không sẽcó rất nhiều sự việc không nên xảy ra trở thành hiện thực, và cô cũngnêu ra những luận điểm để dẫn dắt thầy đến một kết luận:Thất nghiệp, gia đình không hạnh phúc, ra tòa, ở ế đến già...
Thầy sầm mặt:" Vào trọng điểm chính."
Trò hồn nhiên:" Trọng điểm không phải là:Chúng ta cùng ở ế sao?"
Thầy: "..."
Cuối cùng, để giữ được chút bình tĩnh còn sót lại, thầy cho Lục Chi viết bản kiểm điểm nộp lên ban giám hiệu nhà trường, hội đồng sẽ quyết định mứcphạt dành cho cô...
Lúc đang viết, Lục Chi bỗng thấy bóng dáng ai đó thấp thoáng ngoài cửa phòng...là bóng dáng của một nam sinh...
Lục Chi phấn khích quăng bút đi, đưa tờ giấy cho thầy:
"Thầy viết hộ em nhé, em về trước đây, thầy nhớ nộp luôn cho cô hiệu trưởng giúp em luôn nhé, tạm biệt!"
Lục Chi hồn nhiên bay một phát ra ngoài cửa, để lại đằng sau một con người đang sững sờ như bị điểm huyệt
Hiệu phó phẫn nộ cầm tờ giấy lên, trong phút chốc, ông phát tiết lộn ruột, gằn từng chữ: "Vương!Lục!Chi!"
Thầy giáo ném tờ giấy đó đi thật mạnh, lỗ tai phun khói mịt mù như xe lửa, ánh mắt phóng ra cánh cửa như muốn xuyên thủng...
Tờ giấy uyển chuyển đậu nhẹ xuống nền đất, trên đó có mấy chữ rất cao ngạo...
Kotex, diana, anny, EVE... Trời ơi, sắp đến ngày rồi...mua loại nào...
Lục Chi chạy từ phòng hiệu phó ra, theo thói quen định khoác tay Lâm Huy...nhưng thất vọng một điều...
"Sao lại là cậu?" Cô sa sầm mặt...
"Tôi đưa cậu về, bây giờ Lâm Huy đang rất bận..." Hứa Anh Tú mỉm cười ấm áp, đang định đưa tay lên vuốt mái tóc mượt mà của Lục Chi như đã từng làmvới mấy bạn nữ trước kia, ai ngờ lần này Lục Chi không hiểu vì sao tứcgiận, khẩu khí ác liệt gằn giọng
"Lâm,Huy,đang,ở,đâu?"
Hứa Anh Tú cậu ta vô thức nuốt nước bọt, tự giác trả lời:
"Phòng hiệu trưởng..."
"Cái gì...?" Lục Chi há mồm trợn mắt...
Lâm Huy thông minh xuất chúng, luôn dùng đầu óc để nói chuyện, đặc biệt làchưa đắc tội với ai bao giờ...vậy thì việc gì phải lên phòng hiệu trưởng làm việc với 'bà lớn' của trường Thủy Trạc cơ chứ? Nơi đó là dành chonhững con người như cô đến 'lãnh án trọng tội', sao có thể để một ngườikhông vướng bụi trần như Lâm Huy tùy tiện ra vào?
Không đượckhông được, cô phải lên xem tình hình một chuyến, có chuyện gì cũng phải giúp đỡ cho anh bằng được, thà chỉ mình cô bị nói là con hổ cái dữ dằncòn hơn là để cho chồng tương lai bị hủy hoại danh dự vì cái tội danhchưa rõ nào đó...
Lục Chi bị quyết tâm che mờ lí trí, mặc kệngười đứng gần là ai, đẩy người đó ngã xuống đất một cách không thươnghoa tiếc ngọc, cô ưỡn ngực thẳng lưng, dù sao bên trong đó cô được vàocũng không phải ít gì cho cam, thêm lần nữa đại náo văn phòng, cô hiệutrưởng chắc chẳng để ý đâu nhỉ, thế nào thì Lâm Huy tương lai cũng làchồng cô, nghe bố nói còn đang đợi ngày tốt để đính hôn, vì thế,lấy lído bảo vệ người trong nhà cũng đâu quá đáng...
Phòng hiệu trưởng thẳng tiến, đem uy danh hổ cái đi trấn áp hiệu trưởng thôi...
Lục Chi đến gần cửa, giọng nói như nịnh nọt, lấy lòng của hiệu trưởng vanglên khiến quyết tâm dành danh dự cho Lâm Huy của Lục Chi giảm xuống consố tròn xoe nào đó...
"...Chúng tôi thật tình rất mong là em cóthể đồng ý tham gia kì thi toán học quốc gia lần này, mang về được giảiquán quân như chín năm qua em đã từng làm, như vậy không chỉ khiến chocha mẹ, thầy cô và toàn trường tự hào về em, mà còn có cả tỉnh E rộnglớn này cũng rất nở mày nở mặt và lấy em làm tấm gương cho nhiều ngườicó động lực phấn đấu hơn. Nếu em đồng ý thì từ giờ chỉ cần ôn luyện chokì thi toàn quốc tổ chức vào hơn ba tháng sau thôi, phòng giáo dục thành phố đã cho phép em đăng kí tham gia thẳng vào đợt thi toàn quốc lầnnày, vì dựa vào khả năng của em, chúng tôi tin chắc rằng, không cầnthông qua các kì thi sơ cấp, em cũng sẽ thuận lợi tiến vào trận chungkết cuối cùng...a, còn về vấn đề kinh phí đưa em đi thi, thành phố cũngđã lo ổn thỏa, chỗ ở tiện nghi thoải mái, vì thế ngoài ôn tập cho kìthi, mọi thứ luôn sẵn sàng, chỉ cần em nói một câu, tất cả sẽ được như ý em..."
Lục Chi ở ngoài nghe cô hiệu trưởng thao thao bất tuyệtxong, nụ cười không biết đã rạng rỡ nở trên môi từ lúc nào. Thì ra phòng hiệu trưởng còn để chiêu mộ nhân tài nữa..chẳng trách Lâm Huy hay nóicô não hẹp, không chịu nghĩ rộng...
Đúng lúc Lục Chi phấn khích định gõ cửa tử tế, thì Lâm Huy lại làm cô tức đến suýt thì phụt máu mà chết tại chỗ...
"Đành phải cảm ơn ý tốt của nhà trường, nhưng năm nay em hoàn toàn không có ý định tham gia."
Một câu nói đầy xúc tích, chan chứa 'tấm lòng của cậu học trò' khiến côhiệu trưởng không thể mở lời nói gì được nữa, nhìn Lâm Huy như nhìn kẻvừa hạ độc mình...
Lâm Huy à, tại sao em không nói với cô một câu như là: Cô yên tâm, em sẽ không làm cô thất vọng, hay là, hãy giao choem, em tự tin vào bản thân, hoặc là, tất nhiên là đồng ý rồi,... chứ,tại sao lại từ chối thẳng thừng như vậy? Lúc biết có thiên tài toán họctrà trộn vào trường, có biết cô vui đến nỗi nào không hả, em đừng cựtuyệt một cách...khốn nạn như thế...
"Tất nhiên là đồng ý rồi..."
Chính là câu nói đó!
Cô hiệu trưởng vui mừng nhìn ra phía cửa, giây sau thất vọng quay mặt...đáng ghét, không phải Lâm Huy trò cưng của ta nói...
Anh cũng quay ra phía cửa, liếc nhìn cô rất thản nhiên như vẻ: Tôi biết cậu núp sẵn ở đó rồi.
Chưa đợi Lục Chi mở miệng, Lâm Huy đã quay ra nói với cô hiệu trưởng:" Xin phép, em về trước."
Cô hiệu trưởng không miễn cưỡng:"Ừ ừ, lần sau nói chuyện tiếp, em hãy suynghĩ kĩ về đề nghị ban nãy, và không làm cô cùng mọi người phải thấtvọng...."
Lâm Huy không trả lời, chỉ cười nhạt rồi bước ra ngoài, Lục Chi không hiểu chuyện gì, hô gọi đằng sau, nhanh chân vội chạy ratheo...
Ra ngoài, định lên tiếng thì cánh tay cô bị một bàn taykhác giữ lấy. Lục Chi quay sang, Hứa Anh Tú lại mỉm cười với cô:" Chúngta cùng nhau về nhà."
Cô cau mày gạt tay cậu ta ra, từ chối:" Không cần, tôi về với Lâm Huy."
Bất quá, lại để cậu ta nắm lại được...:"Tôi có chuyện muốn nói..." Hứa Anhtú mở lời, ánh mắt tha thiết muốn nói chuyện với cô ấy rất chi là chuyên nghiệp, chỉ là Lục Chi ngốc nghếch không biết gì, cô khó chịu, giọnghơi cao:"Nói đi!"
Hứa Anh Tú lại mỉm cười chết người:" Lục Chi, tôi rất thích cậu, làm bạn gái tôi, nhé."
Lục Chi không bất ngờ, từ hồi mới vào cấp hai, đã có bao nhiêu nam sinh đến trước mặt cô tặng quà và nói với cô câu này, lúc đó còn ngu ngơ nhậnrồi khi người ta gãi đầu ngại ngùng rời đi lại bước thản nhiên qua người ta, tiện tay ném thứ vừa được tặng vào hố rác...trước mắt họ...
Lúc này không có quà để vứt, chỉ có lời nói cùng ánh mắt tựa hồ chân tìnhcủa cậu ta, cô chẳng thể là gì ngoài từ chối bằng lời nói:" Cậu nói cáigì thế? Lâm Huy của tôi đang ghen kìa..." Giọng nói của cô hơi to, LâmHuy chưa đi xa bỗng dừng lại, giây sau lại bước tiếp...
Nhìn anh ngày một đi càng xa, Lục Chi càng sốt ruột: "Buông ra đi, tôi phải về nhà cùng Lâm Huy..."
Hứa Anh Tú tỏ ra bất lực:" Lâm Huy đã có vị hôn thê rồi, hơn nữa bọn họ còn chuẩn bị đính hôn..."
Cô tức giận, theo bản năng thuận miệng mà đáp:"Phải, tôi chính là..."
Cả hai im lặng nhìn nhau...
Lục Chi ý thức được mình lỡ lời liền rối rắm chạy đi, một mạch chạy theo Lâm Huy...
Người bị bỏ lại có chút đa nghi, nhìn ra xa, nhấc máy gọi điện cho số quenthuộc...đầu dây bên kia không để cậu ta chờ lâu, lập tức bắt máy..
"Nghe nói Vương Thị có cô con gái rất xinh xắn...cô ấy tên gì?"
"..."
"Ồ vậy sao..."
Hứa Anh Tú mỉm cười, nét cười tràn đầy đắc ý, nhưng hòa quyện với chút mất mát len lỏi...
Tại sao lại cứ phải dính líu tới Lâm Huy? Tại sao?
Lục Chi đuổi theo Lâm Huy, với không khí ngại ngùng ấy, cô không thể mởmiệng giải thích gì, chỉ đành im lặng đi cùng anh, ai ngờ lúc đến nhàanh, Lâm Huy lại mở lời trước...
"Tại sao cậu muốn tôi đi thi?"
Cô chớp chớp mắt nhìn anh, Lâm Huy lại đột nhiên cau mày quay đi...khôngbiết từ lúc nào, mỗi lúc nhìn thấy cô chớp mắt, anh như bị một dùi gõvào trái tim, khiến nó loạn mất một nhịp...
"Bởi vì nó tốt cho cậu..." Cô trả lời theo suy nghĩ ngắn hạn trong đầu...
Anh lại đột nhiên quay sang, sững sờ nhìn cô...
"Bởi vì nó tốt cho con, tốt cho tương lai của con,..."
"Lâm Huy..sao vậy...?"
Lục Chi cuối cùng thành công đánh thức các giác quan của anh thức dậy sau vài giây lơ đãng mà như cả nghìn năm ngủ say...
Lâm Huy khôi phục dáng vẻ bình thường, mở miệng:" Muốn tôi đi cũng được, vậy đồng ý với tôi vài điều..."
"Được." Cô không nghĩ ngợi nhiều, tươi cười đồng ý, chỉ cần anh có tương lai tốt đẹp.
Anh hài lòng, thản nhiên đưa ra yêu cầu:
"Từ giờ không được phá hoại nữa..."
"..."Nếu thấy ngứa ngáy khó chịu chân tay thì...phải kìm nén sao...nắm chặt tay vào...gật đầu...
"Học hành chăm chỉ, không ham chơi..."
"..." Cái gì? Rỗng kiến thức hai năm...học lại à... lần này ngón tay đâm vào da... vẫn miễn cưỡng gật đầu...
"Ăn nói lễ phép không bắt nạt bạn bè..."
"..."Lâm Huy à, đi chết đi!! Đến lượt răng cô nghiến chặt cấu xé lợi... thế mà...gật đầu...
"Cuối cùng, tránh xa..." Lần này, Lâm Huy chưa nói xong, Lục Chi liền chặn lại:
"Vài điều đó hả, được được. thế nhé, tạm biệt..."
Đùa hả? Bảo cô tránh xa anh? Vẫn biết là Lâm Huy không có tình cảm với mình, nhưng dù vậy Lục Chi cũng chẳng muốn rời xa anh...
Đang định quay đi thì cánh tay lại bị một lực từ bàn tay khác, mạnh mẽ nắmlấy, lôi lại...khiến Lục Chi suýt nữa...dâng nụ hôn đầu cho anh...
Lâm Huy không để tâm, dứt khoát nói:
"Điều cuối cùng, tôi muốn cậu tránh xa Hứa Anh Tú ra, cậu ngốc như vậy, rất dễ bị hắn lợi dụng."
Anh nhìn cô, cô nhìn anh...
Cơn gió nào đó biết điều vi vu qua lại khiến mái tóc đen nhánh mượt mà củaLục Chi tung bay trong gió, cánh tay anh vẫn giữ chặt tay cô, mấy chiếclá hoa sữa nhẹ nhàng rơi, mùi hương phất phơ trong không khí, vừa ấm áp, lại có cảm giác như không chân thực...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]