Không gian trong đêm tối tĩnh mịch bỗng dưng nổi lên từng đợt gió, cứ mạnh mẽ xuất hiến, lướt qua rồi lại nhẹ nhàng biến mất. Như một đoạn nhạc cao vút rồi trầm luân rồi hòa tan. Những tán lá cây đung đưa theo cùng nhịp gió, xào xạc kêu hưởng ứng.
Bỗng gió ngừng. Vang lên một tiếng nói vô cùng lạnh lùng mang theo sự chắc chắn:
" Người cô ấy cần là tôi. Không phải anh. "
Người đang đứng trên ban công kia là anh. Trên người anh vẫn còn nguyên vẹn bộ đồ lúc nãy, xem ra là chưa kịp thay đã có địch gọi tới hỏi thăm. Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua đầu anh, vén lên mái tóc che ở trước trán. Dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú được lộ ra, nét mặt thập phần lạnh lùng, đôi mắt thâm trầm lâu lâu lại lướt qua một tia coi thường.
Như vừa nghe từ điện thoại một điều gì đó rất thú vị. Môi mỏng khẽ nhếch lên thể hiện sự khinh bỉ, rồi nhẹ nhàng hạ xuống, tiếp tục trầm ngâm. Nụ cười lúc nãy như có như không, trông thật quỷ dị.
" Cơ hội chỉ đến một lần. Nếu tôi đã may mắn có được nó lần thứ hai.. Tôi tuyệt đối không buông tay. " . Anh cam đoan. Anh đã lỡ làm mất cô một lần, sẽ không để mất đi cô một lần nữa.
Hạ điện thoại trên tai xuống. Anh xoay người đi vào trong rồi dừng lại cạnh chiếc giường. Đôi mắt lạnh lùng đã sớm trở nên ôn nhu tuyệt đối nhìn người con gái đang say giấc nằm trên đó.
Anh cởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-banh-kem-chi-co-vi-ngot-ca-dam-nam-nhan-cac-nguoi-hoi-han-cung-da-muon-roi/2134034/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.