Đôi mi cong dàikhẽ rung, báo hiệu người nằm trên giường sắp tỉnh lại. Cô khónhọc mở mắt, đôi mày đẹp nhíu chặt, cuối cùng cũng có thểnhìn thấy.
Người ngồi cạnh giường cảm nhận được có sự thay đổi, liền đưa mắtliếc sang người đang nằm trên giường. Ánh mắt đang yên tĩnhthoắt cái trở nên hốt hoảng. Sau đó là vui mừng, nhưng trạngthái này vẫn là không duy trì được lâu khi cô mở miệng hỏi anh: “ Đây là đâu? Anh là ai? Còn tôi.. Là ai?! “
Cô nói xong liền lấy hai tay ôm đầu. Hiện tại đầu óc cô có thểcoi là trống rỗng, nhưng sao đầu trống rỗng mà vẫn đau như vậy?
Hắn nhìn cô có chút xót xa. Tâm tư của hắn vừa vui vừa buồn lẫnlộn. Vui là vì cô hình như đã không còn nhớ gì. Điều này phải hay không ông trời đang cho hắn cơ hội? Nghĩ đến đây tâm tư hắnmới thả lỏng ra, tận hưởng vui vẻ một phen. Nhưng nghĩ lại,Vương Tuấn Khải còn ở đây. Nếu chẳng may cô..
Hắn thở dài nhìn cô đang mở to mắt tò mò nhìn hắn. Hắn cười,nhìn cô đầy ôn nhu nói: “ Đây là bệnh viện. Em bị tai nạn, bácsĩ nói não của em bị tổn thương, có thể là sẽ bị mất trínhớ một thời gian. Anh là Hàn Thiên. Em tên là Bạch Thiên Băng.Chúng ta là thanh mai trúc mã! “
Hắn từ tốn giải đáp nghi vấn của cô. Mà tim không đập mạnh, mặtdày không đỏ, không hề chớp mi dù chỉ một cái, thậm chí nóixong hắn còn chẳng cảm thấy tâm có gì gọi là chột dạ.
Nhưng mà hình như.. Hắn đã từng bỏ ra 1s để tự phỉ nhổ chính mình thì phải?!
Đúng lúc này có một cô y tá tay cầm sổ tiến vào. Kiểm tra tỉ mỉ cho cô.
Mặt cô nãy giờ vẫn còn chưa hết đơ. Đầu liên tục suy nghĩ..
... Hàn Thiên... ???
Cô không nhớ. Bản thân cô cũng không nhớ chính mình là ai!? Có điều..
“ Vương Tuấn Khải.. ?! “ _ Cô thốt ra cái tên từ nãy đến giờ cứkhông ngừng luẩn quẩn trong đầu cô. Nhíu mày. Cô lặp lại mộtlần nữa: “ Vương Tuấn Khải! “
Sắc mặt hắn lúc này đã xanh mét, lòng nóng như lửa đốt. Hậnkhông thể đem miệng cô khâu lại! Rõ ràng là đã mất trí nhớđến chính mình cũng nhận không ra. Thật không thể ngờ lại vẫncó thể nhớ tên của hắn (Vương Tuấn Khải),tâm hắn (Hàn Thiên)một phen rối loạn. Lại nghe giọng cô y tá kia vang lên:
“ Vương Tuấn Khải? Xem ra hai người có biết nhau rồi. Nhưng emgái, thật tiếc quá. Hôm đó cậu họ Vương kia có bị tai nạn,lại chưa đợi cơ thể hồi phục liền truyền rất nhiều máu cho em. Sau đó cậu ta bất tỉnh nhân sự. Mới sáng nay đã được chuyểnbay qua Mĩ điều trị rồi.. “ _ Cô y tá hơi dừng lại, lén liếcmắt nhìn sắc mặt cô vốn sớm đã tái nhợt. Nhẹ nhàng an ủi: “Chị nghĩ là cậu ta không sao đâu. Em nên chuyên tâm điều trị thật tốt, để người ta vì em hi sinh thật không uổng. Ha ngoan “ _ Côta nói xong liền quay người rời đi
Thật sự là Hàn Thiên hắn chưa bao giờ khao khát giết người đếnthế. Cô y tá kia thật sự rất lắm mồm! Lại nhìn sang cô, thấyđược nét ưu lo hiện rõ trên khuôn mặt kia, tâm dấy lên một tiabất ổn.
Cô bỗng quay đầu sang hướng hắn hỏi: “ Anh gì đó.. ? “
Được một lúc, đầu cô lại bắt đầu trở nên nặng nề. Tay ôm lấy ngực đang từng cơn nhói lên. Đầu bỗng xuất hiện một loạt hình ảnhmờ ảo. Cô thấy có hai người, hình như là một trai và một gái. Họ đang ngồi đối diện nhau, cùng nhau dùng trà, hưởng hoa. Rồi bỗng dưng hình ảnh ấy biến mất, thay vào đó là hình ảnh côgái kia đang vùi đầu vào trong ngực chàng trai mà khóc. Rồicảnh hai người họ cùng ôm nhau. Chàng trai kia hôn cô gái sayđắm... Rất nhiều, rất nhiều hình ảnh về hai người họ xuấthiện trong đầu cô, nhưng cô lại không thể nào thấy rõ được.Những hình ảnh như bị ai đó vẩy màu trắng lên, khiến chúngtrở nên mờ ảo.
Được một lúc, cô nghe được âm thanh đang la hét và tiếng bước chânvội vã của nhiều người, nhưng nó cứ nhỏ dần nhỏ dần, đến khi cô không thể nghe, hay thấy được gì nữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]