Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau
Cố gắng gượng người ngồi dậy. Ta nhăn mặt. Vết thương bên hông thật đau. “ Cháu tỉnh rồi hả? Thật may quá! Đừng cử động! Sẽ làm rách vết thương đó! “ Hết hồn à! Thì ra là một ông lão. Trông thật hiền từ. Ta nghe lời nằm xuống. Ông ấy tiến lại bên cạnh gường, nhìn ta, cười hiền lành “ Có đỡ hơn tí nào không? Sắc mặt cháu nhìn kém quá! “ “ Là ông đã cứu cháu? “ “ Không phải. Là một cậu thanh niên. “ “ Vậy bây giờ người đó ở đâu? “ “ Cậu ta qua Nhật rồi! “ “ Cháu còn chưa kịp nói cảm ơn.. “ Ta tiếc nuối “ Cậu ấy vẫn thường hay đến đây ngắm biển và nán lại đây vàingày cho nên chúng ta có quen nhau “ Nói rồi lại cười “ ... “ “ Hôm đó cậu ta một áo dính đầy máu ẵm con tới chỗ ta! “ “ ... “ “ Thấy vết thương nguy hiểm. Cậu ấy tính đưa con vào bệnh việnnhưng con không chịu. Một hai ôm chặt cậu ta. Hơi thở rất yếu.. “ “ ... “ “ Chúng ta đành mời bác sĩ tới xem xét. Vẫn là khuyên nên vàobệnh viện kiểm tra. Nhưng lần này cậu ta lại không nghe, quyếtđịnh để con ở lại đây. Chăm sóc con 3 ngày liền. Đến sáng naydo công việc nên phải sang Nhật rồi! Nó dặn ta nếu hôm nay concòn chưa tỉnh thì phải gọi bệnh viện! “ “ Con hôn mê 3 ngày ạ? “ “ Đúng rồi “ ngưng một lát. Ông đi lấy cái gì đó rồi trở lại “ Cái này của con “ “ Điện thoại sao ạ? “ “ Con nghỉ ngơi đi. Ta ra biển một lát “ “ Dạ. Ông đi cẩn thận! “ “ ừ ừ “ ông cười hiền Ánh sáng điện thoại làm ta nhíu mày lại. A! Có tin nhắn này! 5h sáng nay.. - Từ: Nam Thần ' Khi nào tỉnh thì nhắn lại cho tôi! ' Chắc chắn là ân nhân rồi. Còn ai ngoài người này biết mình cònsống chứ. Được rồi. Dù mệt cũng phải nhắn lại cho người ta an tâm! - Đến: Nam Thần ' Đã tỉnh ' “ ting “ - Từ: Nam Thần ' Sao rồi? Ý chí thật kiên cường nha~ ' Ta liếm môi. Bộ hắn biết ta vừa mới đánh nhau với cái chết về à? - Đến: Nam Thần ' Cám ơn anh ' - Từ: Nam Thần ' Về? ' - Đến: Nam Thần ' Cứu tôi ' - Từ: Nam Thần ' Nếu sau này đổi lại tôi gặp chuyện cô có cứu tôi không? ' - Đến: Nam Thần ' Cho dù mất mạng! ' Cô chính là rất quả quyết nha~ Mạng này cũng là do hắn cứu mà! - Từ: Nam Thần ' *icon cười lớn* ' - Đến: Nam Thần ' Anh đặt tên tôi là gì? ' - Từ: Nam Thần ' Tôi chưa biết tên cô. Cô muốn đặt là gì? ' - Đến: Nam Thần ' Sakura ' - Từ: Nam Thần ' Tại sao? ' - Đến: Nam Thần ' Tôi rất thích Hoa anh đào của Nhật Bản *icon cười* ' - Từ: Nam Thần ' Muốn qua đây không? ' - Đến: Nam Thần ' Muốn! “ ... “ Ưm.. “ Sao tự nhiên đau quá! Bụng ta đau quá! Vết thương. Vết thương đangchảy máu... Làm sao đây? Ông lão không có ở đây. Chịu đau. Trước khi nhắm mắt ta còn kịp gửi một tin nhắn.. - Đến: Nam Thần ' Ta đau quá! ' ... Trời ơi may quá. Trước khi ngất đã nghe được tiếng của ông lão. Ôi! Vậy là có hi vọng sống rồi! Hi.. hi.. Ngất.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36
Chương sau