Cố gắng gượng người ngồi dậy. Ta nhăn mặt. Vết thương bên hông thật đau.
“ Cháu tỉnh rồi hả? Thật may quá! Đừng cử động! Sẽ làm rách vết thương đó! “
Hết hồn à! Thì ra là một ông lão. Trông thật hiền từ. Ta nghe lời nằm xuống.
Ông ấy tiến lại bên cạnh gường, nhìn ta, cười hiền lành
“ Có đỡ hơn tí nào không? Sắc mặt cháu nhìn kém quá! “
“ Là ông đã cứu cháu? “
“ Không phải. Là một cậu thanh niên. “
“ Vậy bây giờ người đó ở đâu? “
“ Cậu ta qua Nhật rồi! “
“ Cháu còn chưa kịp nói cảm ơn.. “ Ta tiếc nuối
“ Cậu ấy vẫn thường hay đến đây ngắm biển và nán lại đây vàingày cho nên chúng ta có quen nhau “ Nói rồi lại cười
“ ... “
“ Hôm đó cậu ta một áo dính đầy máu ẵm con tới chỗ ta! “
“ ... “
“ Thấy vết thương nguy hiểm. Cậu ấy tính đưa con vào bệnh việnnhưng con không chịu. Một hai ôm chặt cậu ta. Hơi thở rất yếu.. “
“ ... “
“ Chúng ta đành mời bác sĩ tới xem xét. Vẫn là khuyên nên vàobệnh viện kiểm tra. Nhưng lần này cậu ta lại không nghe, quyếtđịnh để con ở lại đây. Chăm sóc con 3 ngày liền. Đến sáng naydo công việc nên phải sang Nhật rồi! Nó dặn ta nếu hôm nay concòn chưa tỉnh thì phải gọi bệnh viện! “
“ Con hôn mê 3 ngày ạ? “
“ Đúng rồi “ ngưng một lát. Ông đi lấy cái gì đó rồi trở lại
“ Cái này của con “
“ Điện thoại sao ạ? “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-noi-banh-kem-chi-co-vi-ngot-ca-dam-nam-nhan-cac-nguoi-hoi-han-cung-da-muon-roi/110326/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.