Mùa hạ đã đến, gió mát đột khởi, bên trong phủ Hạ Hầu tiếng chiêng trống vang trời, tiếng người huyên náo.
Hộ vệ thủ ở ngoài cửa nghe trong vườn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hoan hô reo hò, trái tim cũng ngứa ngáy khó nhịn. Trong đó một gã tiểu hộ vệ lòng không dám mà nói thầm: “Thật đáng tiếc hôm nay là ta làm nhiệm vụ, nếu không ta liền đi tới thi triển tài năng…”
Một hộ vệ hơi lớn tuổi một bên cười trêu nói: “Cho dù ngươi đi rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận thua cuộc mà thôi.”
“Ta còn không vào trận, ngươi lời này nói quá sớm đi?” – Tiểu hộ vệ không cam lòng mà nói.
“Ngươi nhân tiện coi như hết, chỉ cần có “người nọ”, chúng ta chỉ là tiểu nhân vật sẽ không có ngày xuất đầu.”
“Người nọ?” – Tiểu hộ vệ vẻ mặt hoang mang.
“Ngươi là từ phân đà điều tới, có thể không rõ ràng lắm đi. Chúng ta tổng đà này ba năm nay quán quân luận võ cũng do đồng một người hái được.”
“Lợi hại như vậy? Chẳng lẽ là thiếu chủ chúng ta sao?”
“Không phải thiếu chủ, nếu thiếu chủ ra trận căn bản không cần đánh.”
“Đó là người nào?”
“Miêu Tuyết Khanh.”
Tiểu hộ vệ cân nhắc cái tên này, nghĩ một lát, bừng tỉnh đại ngộ.
“Chính là nam hài không thường nói chuyện luôn đi theo bên cạnh thiếu chủ?”
“Đúng là hắn.”
“Nhìn không ra hắn lợi hại như vậy…” – Tiểu hộ vệ nghĩ tới một người nào đó mà nhìn về phía phòng trong.
Tiếng hét một tiếng một tiếng mà truyền đến, tại viện lớn nhất trong phủ xây một lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-no-he-liet-tuyet-no-nhi/204285/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.