Băng Thanh thoáng ngạc nhiên khi thấy biểu tình trên mặt Thiên Anh hình như rất không hài lòng điều gì đó. Đúng là một con người khó nắm bắt, cô thở dài, chợt nhớ ra một điều quan trọng,Băng Thanh đưa mắt nhìn người kia mất nửa ngày,nuốt ngụm nước bọt rồi hắng giọng, “ Thiên Anh sao cô lại đi đường này?”
“Nhà tôi ở gần đấy” giọng nói hờ hững,không mặn không nhạt cất lên.
Hai mắt Băng Thanh mở lớn, có nhầm lẫn gì không? Nếu nhà cô ta gần đây ngần ấy ngày đi học sao cô không trông thấy mặt mũi dù chỉ một lần...
“Tôi vừa chuyển nhà”, thấy mắt cô sắp rớt đến nơi Thiên Anh tiếp lời xoá tan mọi nghi vấn trong lòng Băng Thanh.
Băng Thanh khẽ gật đầu, người dựa hẳn sau ghế, mắt khép hờ chìm trong trạng thái im lẽ, một giây sau lại mở ra căng ra hết cỡ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ đột nhiên kinh hô thành tiếng, “ Cô tính đưa xe vào sân trường luôn sao?”
Thiên Anh gật đầu xem đó là chuyện bình thường của bình thường, cô bé ngốc này,sao không để ý mà xem cô luôn lái xe lượn lờ trước mặt như thế mà không nhận ra chút nào ư? Đầu đất này còn thuốc đặc trị không nhỉ?
“ Không được, tôi phải xuống ngay, cho tôi xuống ở ngã rẽ đằng kia đi”
Băng Thanh không ngừng nhảy dựng lên động tác liến thoắng như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi,khí thế vô cùng khẩn trương. Cô đâu có điên mà đi thẳng vào trong đó chứ? Khi cô bước xuống mọi người sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì đây?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-no-ai-mot-loi-giai-thich/185834/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.