Nếu hồi ức của chúng ta là những tháng ngày đau khổ xin hãy cho em được hóa thành đôi cánh để bay đi...
Em sẽ trở thành dĩ vãng đặt dấu chấm hết trong bức thư tình sắc muôn màu rực rỡ của đôi ta...
_______________________________________________________
Nấm mồ phủ đầy cỏ xanh nằm yên ắng trong một chiều nắng hạ. Lác đác trên đất là những bông hoa sứ phảng phất vào không gian mùi thơm thanh nhã...
Dáng người cao lớn đắm chìm trong vạt nắng cuối ngày toát lên vẻ cô độc lẫn bi thương, con ngươi màu hổ phách nhìn chăm chú bức hình trên nấm mộ như muốn khảm nụ cười rạng rỡ ấy vào sâu thẳm linh hồn của nó.
Nghiêm Kiệt lẳng lặng đứng đó, rất lâu sau mới lên tiếng, sắc mặt toát lên sự đau đớn cùng thê lương:
“Băng Nghi, em khỏe chứ? Anh đến thăm em đây”
Đáp lại hắn chỉ là tiếng gió vi vu rít qua vành tai lạnh lẽo. Rốt cục hắn cũng hé môi nở nụ cười trầm buồn.
“Băng Nghi, cô gái ngoan của anh. Ở nơi đó em đau đớn, lạnh lẽo lắm phải không?”
“Băng Nghi ngốc, hãy tin anh, em sẽ ủng hộ anh mà, đúng không?”
“Cô bé yểu mệnh, anh rất ích kỷ đúng không? Anh có thể yêu Băng Thanh nhưng anh vẫn luôn tâm niệm rằng mình sẽ đòi lại công bằng cho em. Anh hứa đấy, chỉ lần này thôi, anh sẽ thành toàn cho em. Sau đó, em hãy toàn tâm toàn ý chúc anh hạnh phúc nhé! Băng Thanh, cô ấy chịu khổ nhiều rồi, em biết mà, đúng không!?”
Chiều hoàng hôn, nắng nhạt dần, xa xa là tiếng sóng dạt vào bờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-no-ai-mot-loi-giai-thich/1489474/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.