Tin tức thần phi tự sát đêm đó lập tức được truyền khắp trong cung. Trùng hợp chính là sau khi hoàng đế trở về tẩm cung lập tức bệnh liệt giường không dậy nổi. Điều này làm cho triều đông nghị thần nghị luận sôi nổi, toàn bộ mũi nhọn đều chỉ tới thần phi, ám chỉ nàng hạ độc sau đó sợ tội mà tự sát.
Đông thái y sau khi khám bệnh tình cho hoàng đế xong, mỗi người đều thúc thủ vô sách, rơi vào đường cùng, triều đình phải chi số tiền lớn lễ vật mời danh y đến xem bệnh có thể trị tốt cho thánh thượng nhưng ngay cả những ngự y đều không thể trị khỏi bệnh, nào có ai dám tới chữa bệnh đây? Trị không hết không quan trọng, một chút không cẩn thận thì ngay cả tính mạng mình cũng phải đền, vậy cũng không tính ra.
(thúc thủ vô sách: cắm đầu vào sách)
Hoàng đế bệnh tình cứ tiếp tục lặng lẽ kéo dài nhưng trong triều không thể một ngày không đầu, trọng thần trong triều sôi nổi thượng tấu, hy vọng có thể giải quyết một khốn cảnh quần long vô thủ này.
(quần long vô thủ: rồng không đầu, không người lãnh đạo)
“Phụ hoàng còn sống, các đại thần này cứ không kiên nhẫn như vậy, có hay không có điểm nóng nảy! (?)” Bát hoàng tử Thanh Danh cầm lên một cái bánh hoa quế trên bàn, cao cao ném vào miệng, thú vị ăn.
“Quá nóng vội cho Trạm Lô đi!” Ngũ hoàng tử Bốc Lên Ca cầm chén rượu, cúi đầu uống.
“Đúng a, đại ca trăm phương ngàn kế cần đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhu-xuan-phong/3303903/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.