(7)
Cô vốn đã chết đi, một phần cơ thể trong sinh mạng yếu ớt kia, bị người khác tàn nhẫn cướp lấy.
Cô vốn đã chết đi, đoạn tình cảm đơn thuần ngây ngô kia đã vội tan theo cát bụi.
Cô vốn đã chết đi, nhưng bánh xe của vòng quay thời gian lại bỗng dưng xoay ngược.
Bởi vì số phận vĩnh viễn muốn trêu đùa con người, cho nên, kiếp sau của cô cũng vì thế mà đến thật nhanh!
[…..]
Ánh nắng ban mai chen vào kẽ mắt, Ái Nhĩ sờ sờ chăn giường, sợi tơ mềm mảnh của chăn bị Ái NHĩ cuộn vào lòng bàn tay, khiến cô thỏa mái đến mức híp hai mắt lại.
Cửa phòng nhẹ nhàng được đẩy ra, người đàn ông bước đến cạnh giường, nhìn Ái Nhĩ đang lăn lộn trong chăn ấm, vài sợi tóc nghịch ngợm còn vươn lại trên gò má ửng hồng, môi không khỏi bật cười.
“Ái Nhĩ, dậy thôi.”
Thanh âm nhẹ nhàng nhưng xa lạ kia vang vào tai, Ái Nhĩ ngay lập tức tỉnh cả ngủ, cô mở to mắt ra, không chớp mi nhìn chăm chăm vào người đàn ông trước mặt, bờ môi run rẩy cất tiếng.
“Anh là ai? Thuần Khanh, Thuần Khanh đâu?”
Người đàn ông hơi cúi đầu, mi tâm khẽ nhíu lại, nghi hoặc hỏi.
“Ái Nhĩ, em nói cái gì vậy? Anh là anh của em, còn Thuần Khanh, Thuần Khanh là ai?”
Ái Nhĩ nhanh chóng lùi người về phía tường, vẻ mặt phòng bị nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng vô cùng rối rắm. Kí ức trong đầu luân chuyển một vòng, xác nhận là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783899/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.