(16)
“Ái Nhĩ.”
Ái Nhĩ nhận ra được giọng nói quen thuộc kia, vội quay lại đối diện với hắn, sung sướng reo lên.
“Thuần Khanh, anh đến đón em về sao? Anh không bỏ rơi em nữa đúng không?”
Cánh tay ôm lấy Ái Nhĩ của Thuần Khanh ngày càng siết chặt, giống như muốn đem hơi ấm của người bên cạnh khảm sâu vào tận da thịt, cứ như thế quấn quýt mãi không rời.
Hắn đụng chóp mũi lên tóc Ái Nhĩ, ánh mắt xuyên qua thân thể xa lạ này để tìm lại bóng dáng thân thuộc mà mình đã bỏ lỡ.
Nếu sự thật đúng như hắn thì thật quá tốt. Còn nếu không phải, cứ xem như hắn đang mượn lấy hơi ấm lạ lẫm này, chỉ bởi cố giữ cho trái tim đừng bị hủy hoại.
An bình như hiện tại, chỉ thế là đủ rồi.
“Ái Nhĩ, em là Ái Nhĩ đúng không?”
Ái Nhĩ lần đầu tiên thấy một mặt dịu dàng của Thuần Khanh, không khỏi mừng rỡ trong lòng. Cô gật gật đầu, tựa vào ngực hắn.
“Là em, em là Ái Nhĩ của anh, em…”
Lời nói của Ái Nhĩ bị ngắt ngang, cô rời khỏi vòng tay của Thuần Khanh, cả người trượt dài xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu.
“Đau, đau đầu quá…”
Đầu đau như muốn vỡ tung, dây thần kinh trong từng tế bào như bị kéo căng ra, chỉ cần khẽ chau mày cơ hồ liền đứt phụt, thình thịch thình thịch, Ái Nhĩ sờ trái tim mình đang đập loạn, đầu óc dần dần quay cuồng, mơ mơ hồ hồ, trước mắt chỉ còn là một mảnh ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783883/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.