(38)
“….”
Vị vệ sĩ kia không còn việc gì để làm, đành ngậm ngùi lùi về phía sau. Tần Dụ để Ái Nhĩ tựa hết người vào lồng ngực mình, khẽ xoa mái tóc của cô, bên tai thấp giọng nỉ non.
“Nói xem, là ai muốn giết chết em, hửm?”
Ái Nhĩ bị luồng khí nóng rực phả vào mặt, khó chịu cau mày một tiếng, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“Hoắc…Hoắc Thuần Khanh.”
Tần Dụ nghe được cái tên này, nháy mắt sắc mặt liền trở nên tối tăm, y cuộn chặt nắm đấm trong lòng bàn tay, cơ hồ chỉ cần nghĩ đến hắn ta, cảm xúc căm phẫn liền dâng cao đến cự điểm. Tần Dụ mân môi, khẽ cười như giễu cợt, lời nói thốt ra chứa đầy ẩn ý.
“Hoắc thuần Khanh, hắn ta gan lớn thật, còn muốn giết chết Ái Nhĩ, một lần, rồi lại hai lần sao?”
Hắn ta còn có cơ hội để làm sao? Còn khả năng sao?
Hận ý trong đáy mắt Tần Dụ kéo đến cuồn cuộn, nhưng khi nghĩ đến bộ dạng chật vật bất kham của hắn ta trong vài ngày nữa, liền không nhịn được mỉm cười hả hê.
Quả báo có thể đến sớm, có thể đến muộn, nhưng tuyệt đối không thể không đến.
Ái Nhĩ hừ nhẹ một tiếng, cả người cuộn tròn như một con thỏ trắng mềm mại, cô an ổn nhắm tịt mắt lại, đến cả câu nói kia của Tần Dụ, cùng một cỗ hận ý đặc quánh như mực, Ái Nhĩ cũng không thể nhìn thấy.
Tần Dụ đỡ Ái Nhĩ ngồi lại xuống ghế, vừa gọi vị vệ sĩ thiếu việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783285/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.