(45)
“Sao anh lại ngu ngốc như vậy? Câu hỏi dễ đến thế cơ mà, là tay, là tay quan trọng nhất, có hiểu không?”
Tiểu Tuân vừa nghe đến đó, tay chân không tự chủ co quắp lại, hai mắt trợn lên, giọng nói như hụt hơi đến nơi.
“Đừng, tôi xin anh, tôi biết sai biết sai thiệt rồi, van cầu anh…tha cho tôi, tôi sẽ không bao giờ làm như vậy nữa.”
Tiểu Tuân ra sức dập đầu với Tần Dụ, hình ảnh này lọt vào mắt y hệt như một con chó đang cầu xin chủ nhân ban phát thức ăn cho mình.
Thật đê hèn đến ti tiện.
Tần Dụ mỉm cười, ngón tay vân vê điếu thuốc màu trắng sữa trên, nhướn mày ý bảo vệ sĩ châm thuốc cho mình.
Khói thuốc mơ hồ phát họa khuôn mặt anh tuấn của Tần Dụ, mùi hương man mát dễ chịu kia quấn quanh người y, phảng phất bên tai là giọng nói trầm trầm.
“Tôi cũng đâu có ăn thịt anh, anh sợ như thế làm gì?”
Tiểu Tuân vốn là loại người nhát gan như thỏ đế, không cách nào kìm nén được sự sợ hãi, cơ thể phát run liên tục, chật vật dập đầu cầu xin Tần Dụ, chỉ mong y tha cho anh một con đường sống.
“Tôi biết mình sai, ngàn sai vạn sai là lỗi của tôi…là lỗi của tôi.”
Tôi hối hận lắm rồi, trong những giấc mơ kia, bộ dáng Ái Nhĩ một thân toàn máu tươi than khóc với anh, cô cứ luôn miệng hỏi anh vì sao lại giết cô, vì sao không muốn cho cô một con đường sống, vì sao lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783272/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.