(52)
Rốt cuộc, bản án dành cho Hoắc Thuần Khanh đã đến rồi!
“Phạm nhân 1008, có người đến thăm.”
Hoắc Thuần Khanh máy móc đứng lên, theo sự chỉ dẫn của quản ngục đi đến một căn phòng. Cửa sắt cũ kĩ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt mở toang, tầm nhìn Hoắc Thuần Khanh ngưng trệ một giây, ánh sáng yếu ớt hắt qua khung cửa chiếu lên khuôn mặt quá đỗi tiều tụy của Thẩm Dạ, dường như trong khoảng thời gian hắn bị bắt đi điều tra, cuộc sống của cô ta cũng không quá tốt.
Cả người gầy guộc, tròng mắt sâu hoắm cùng hai vết thâm quầng rất đậm, bờ môi trắng bệch như kẻ bị bệnh nặng, Thẩm Dạ đã không còn là cô gái dịu dàng ngọt ngào mà hắn đem hết lòng hết dạ yêu từ ngày xưa. Khi mà một chân bọn họ chưa bước đến cửa thiên đường, quỷ sai lại ở đằng sau vội kéo họ xuống địa ngục. Cũng giống như hiện tại, phong quang vô hạn một khắc, giờ đây phải chịu nhục nhã suốt đời.
“Các người có mười lăm phút thăm hỏi.”
Vị quản ngục bỏ lại một câu liền rời khỏi phòng. Hoắc Thuần Khanh dùng ánh mắt thâm thúy đánh giá xem rốt cuộc Thẩm Dạ vào đây là vì mục đích gì, hắn còn chưa biết nên mở miệng thế nào, liền bị một câu nói của cô ta làm cho choáng váng.
“Hoắc Thuần Khanh, vụ án này có mời luật sư giỏi nhất nước cũng vô dụng, anh…tốt nhất nên tự thú đi!”
“Cái gì?”
Hoắc Thuần Khanh dường như không tin được những lời Thẩm Dạ vừa thốt ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783254/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.