“Trịnh Minh Hạo, tất cả những gì tôi nói là sự thật, hơn nữa tôi rất tỉnh táo, tôi không có bệnh, anh phải tin tôi.”
Trịnh Minh Hạo nắm lấy hai tay của Ái Nhĩ, mặc cho cô vùng vẫy, bình tĩnh nói.
“Trịnh Ái Nhĩ, anh cảnh cáo em, đừng chống đối lại anh, cũng đừng hòng nghĩ bản thân có thể rời khỏi anh. Chuyện ngày hôm nay coi như anh chưa nghe gì, em vẫn là em, không hề thay đổi, nhưng nếu em còn ngoan cố chống cự, anh không chắc mình sẽ làm những chuyện điên rồ gì nữa.”
“Trịnh minh Hạo anh buông tôi ra, anh muốn làm gì?”
Ái Nhĩ kháng cự dữ dội, nhưng sức lực của cô vốn không phải là đối thủ của Trịnh Minh Hạo, chỉ trong chốc lát liền bị anh chế trụ lại. Trịnh Minh Hạo đẩy cô ra khỏi phòng anh, sau đó lôi xềnh xệch cô về phía phòng mình, trên tay là một chùm chìa khóa.
Trong lòng Ái Nhĩ dâng lên một cỗ sợ hãi, chúng chạy dọc theo sống lưng làm cô rùng mình, giọng nói có chút run rẩy.
“Anh không được nhốt tôi lại, mau thả tôi ra, tôi không muốn ở đây nữa, buông ra…a, đau.”
Cổ tay Ái Nhĩ bị Trịnh Minh Hạo nắm đến trắng bệch, cô càng cựa quậy anh càng siết chặt, lực đạo mạnh như muốn bẻ gãy cổ tay cô ra làm hai. Ái Nhĩ đau đến hít một ngụm khí lạnh, ngực cô chấn động liên hồi, cô không thể làm gì hơn là la hét, đến khi cổ họng đau rát dữ dội, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm ba chữ “thả tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhi-tong-tai-nghien-sung-vo/2783243/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.