Ngay sau khi trở về, Chính Kỳ rất lâu cũng không thấy về nhà, ta không đóng cửa, cũng không tắt đèn, hơn nữa ngủ cũng không dám nhắm mắt. Dường như đối với sự chờ đợi, người hiểu rõ nhất luôn là ta, nghĩ đi nghĩ lại, cũng đã được 2 năm, ta vẫn luôn chờ hắn.
Gần một giờ sáng, nghe thấy có tiếng giày, Chính Kỳ tiều tụy đi vào, nhìn ta không nói, đá văng giày, ngã trên ghế sô pha, một tay tháo cà vạt.
"Cấp ta ly nước."
Sắc mặt hắn xanh xao, tựa hồ như phát sốt, lập tức chạy đi cấp hắn ly nước.
"Chính Kỳ, ngươi cảm mạo rồi."
Hắn căn bản không thèm nghe ta nói, hung hăng uống cạn sạch ly, đẩy ta ra, loạng choạng đứng dậy. Ta chỉ có thể ngồi một chỗ thở dài, cho dù thế nào hắn vẫn chưa một lần để ta vào mắt.
Bịch.
Vừa đi chưa được bao lâu, nghe thấy động tĩnh, Chính Kỳ đã bất tỉnh trên sàn nhà, ta hoảng sợ chạy đến ôm lấy hắn, cơ thể nóng như nước sôi, quả nhiên là cảm mạo. Khí hậu không tốt, ở phòng khách chỉ sợ cảm mạo sẽ nặng thêm, cật lực suy nghĩ, rốt cuộc mới lấy đủ can đảm ôm hắn lên phòng.
Căn phòng lạnh lẽo mà xa lạ, lần đầu tiên bước vào, chính ta cũng bị cơn ác mộng lần đó làm cho sợ hãi, nghĩ lại, trước phải lo cho sức khỏe của hắn. Liền nhanh chóng cấp một thau nước lạnh, khăn lông, đem áo và quần cởi ra, lau mồ hôi trên người hắn.
Nhìn vẻ mặt hắn tiều tụy, trong lòng đau như cắt.
Chính Kỳ, ngươi dạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhan-dich-dai-vo-tinh/1097597/chuong-26.html