Từ phòng bệnh đi ra, nhìn Chính Kỳ đang trầm ngâm hút thuốc, đại khái vừa rồi hắn không cùng ta đi vào, nam nhân mang thai như ta cũng không hiểu gì mấy vấn đề về phụ sản, căn bản ở trong đó có chút lâu.
"Thế nào?" Ném điếu thuốc, hắn như vậy mà hỏi.
Ta im lặng.
"Thuốc đêm qua không phải loại nặng, không ảnh hưởng đến thai nhi đi?" Thanh âm hắn thờ ơ.
Giây phút này, ta chợt đứng lặng, nguyên lai đêm qua hắn vẫn tỉnh táo, hắn là cố ý làm như vậy. Cả người run rẩy, ta kinh hãi nhìn hắn, cảm xúc mãnh liệt không ngừng đánh ngược lên cơ thể.
"Ngươi... ngươi là đêm qua muốn hại chết hài tử của ta. Vì cái gì lại như vậy, nó là máu mủ của ngươi mà..." Phẫn nộ tuyệt vọng khiến ta khóc lên.
"Ngươi nói cái gì!?" Hắn đi tới, hung hăng siết cằm ta, sống lưng lạnh run.
"Tốt nhất nên sinh hài tử này càng nhanh càng tốt. Cũng không giấu ngươi làm gì, ta nói cho ngươi biết, nội sau khi sinh nó ra, liền lập tức đưa nó cho ta nuôi dưỡng, về phần ngươi, rời khỏi cuộc sống của ta là vừa rồi đấy." Ngữ điệu lạnh như băng, ta kinh ngạc, còn có thống khổ.
"Không.... ta không muốn. Nó là con của ta mà."
Chính Kỳ cười lạnh, như thể lời nói của ta có điểm nực cười.
"Ngươi nghĩ muốn vậy? Hảo a, ngươi muốn hài tử sinh ra không có cơm ăn áo mặc, không được đi học, không có tương lai...."
Từng câu từng câu của hắn, tựa như con dao đâm thấu trái tim ta, đau đến tận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhan-dich-dai-vo-tinh/1097595/chuong-24.html