Đi theo hắn đến một căn phòng, mở cửa liền thấy trước mắt là một đám người, cười nói rôm rả đột nhiên dừng lại, nhìn sang phía chúng ta, căn bản là đang hướng về hắn, một nam nhân rời khỏi chỗ ngồi, cầm ly rượu bước tới.
"Chính Kỳ, ngươi như thế nào đến muộn như vậy. Đến, dùng với chúng ta một ly."
Chính Kỳ nhận ly rượu, đưa lên uống một ngụm, nhìn nam nhân kia nói.
"Có chút việc." Nói xong liền đi vào chỗ ngồi, vẫn là ta đứng ngây ngốc tại cửa, không biết nên ứng xử thế nào, hắn không biết, trước mặt đám đông ta có cảm giác không quen, nhiều lần khó thở, cơ hồ đã là dị chứng.
Lại phát hiện có bao ánh nhìn hướng về ta, nam nhân kia đẩy tay Chính Kỳ, lên tiếng hỏi.
"Uy, hắn là ai?"
Chính là ta đang hồi hộp, rất muốn được tuyên bố là ái nhân của hắn, tâm tình không sao khẩn trương, không tự giác đi tới bên cạnh hắn, khoác cánh tay hắn, vô pháp mỉm cười.
"Chào, ta là Thụy Đường, hiện tại là người yêu của hắn... "
Còn chưa dứt câu, tay bị hung hăng đẩy ra, là Chính Kỳ. Ta quay sang nhìn hắn, ngoài biểu tình lãnh khốc, cũng không liếc mắt đến ta, lời nói phát ra lạnh như băng.
"Không cần nhiều lời, còn không mau ngồi xuống."
Không hiểu sao thời điểm hiện tại, xung quanh đều đổ dồn ánh mắt vào ta, ta phát ngốc một lúc, rụt rè kéo ghế ngồi xuống, im lặng cúi đầu. Nhưng là, không cách nào khiến ta an tâm, cảm nhận từ trái sang phải, kể cả trước mắt, đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nhan-dich-dai-vo-tinh/1097582/chuong-11.html