Ánh mặt trời trong những ngày giá rét làm cho mọi người cảm thấy ấm áp. Đây coi như là một sự bồi thường lớn lao của tựnhiên. Trong phòng học, ánh mặt trời phủ kín. Quả Tri ngẩng tầm mắt lênnhìn sách. Cậu không nhịn được lấy tay sờ lên ánh mặt trời chiếu ở trênbàn.
Hôm nay cậu học ở lầu một, ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Thỉnhthoảng, cậu nhìn giáo viên trên bục giảng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài là thao trường (sân tập thể dục thể thao),cómấy lớp đang học tiết thể dục. Tiếng huýt còi của giáo viên thể dục cùng tiếng gọi ầm ỉ của các nam sinh chơi bóng rỗ không ngừng truyền tới. Lỗ mũi Quả Tri có chút nhột. Cậu lấy khăn giấy từ trong cặp ra, đặt lên lỗ mũi, hắt hơi một cái. Hai ngày nay, cậu bị bạn cùng phòng Kha Tuấn Kiệt lây bệnh cảm. Quả Tri không phải là một người thích uống thuốc, cậu vôcùng tin tưởng thân thể của mình có đủ năng lực chống cự, cảm thấy haingày nữa sẽ khỏi bệnh. Nhưng mà, bệnh không thấy thuyên giảm, ngược lạicàng trở nên nghiêm trọng.
Giáo viên thể dục giải tán lớp học, sau đó để cho bọn họ tự do hoạt động. Ngồi ở trong phòng học nhìn ra ngoài,mặc dù có rất nhiều người, nhưng đôi mắt của Quả Tri chỉ thấy được ThờiTây. Hắn đang ngồi ở dưới gốc cây, cầm quyển sách. Gió kéo đến ngoàikia, thổi lên khuôn mắt động lòng người của hắn, thổi lên sợi tóc củahắn, ngón tay của hắn đè trang sách lại. Trên mặt hắn không chút biểucảm. Thời Tây vĩnh viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nha-bao-boi/3258453/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.