Thời Tây ngồi trong bụi cỏ ở phía sau sân thể dục. Nơi này là nơi bí mật, rất yên lặng. Mọi người không chú ý tới chỗ này, ánh mặt trời cũng không cách nào chiếu rọi vào đây. Hắn lúc nào cũng mang theo chán ghét, nhưng từ trong cơ thể thấm ra đến bên ngoài cơ thể lại mang theo sự cám dỗ chí mạng.
Bụi cỏ phía sau sân thể dục này cũng giống như góc cầu thang u tối ở cuối dãy lầu lớp 12 lúc trước, không một bóng người. Hắn lựa chọn một nơi cố định, một người, chỉ một người. Tất cả mọi người đều rất sợ cô độc, muốn tìm phương pháp thoát khỏi cô độc, nhưng Thời Tây lại cần cô độc. Hắn dựa vào tường, chiếc nón lưỡi trai che khuất đi gương mặt đẹp trai của hắn. Ngón tay thon dài của hắn cầm bút, viết thật nhanh lên trên giấy, cuối cùng viết hết mực, hắn nhìn cây viết một chút, rồi mới vứt bỏ.
Thời Tây tựa đầu vào trên tường. Hồi lâu, hắn lấy điện thoại trong túi quần ra, bấm số của Quả Tri, kê điện thoại bên tai.
"Thời Tây!"
Quả Tri gọi tên của Thời Tây như vậy, Thời Tây đã quá quen thuộc, vĩnh viễn mang theo mong đợi và cao hứng.
"Viết." Thời Tây nói ra một chữ ngắn ngủn.
"Cậu ở đâu?"
"Phía sau sân thể dục." Nói xong, Thời Tây cúp điện thoại.
Trong chốc lát, Quả Tri liền thở hổn hển cầm một đống viết mang tới chỗ Thời Tây: "Có đủ hay không vậy?" Thời Tây rút một cây viết ra từ trong tay của Quả Tri, không lên tiếng, tiếp tục viết. Quả Tri đem số viết còn lại bỏ vào trong túi quần của mình, sau đó cầm quyển sách ngồi cách xa Thời Tây mà đọc, thậm chí ngay cả lúc lật sách cậu cũng cẩn thận không phát ra tiếng động.
Quả Tri cũng không huyên náo. Cậu một mực giữ yên lặng.
Từ lần đầu tiên bắt đầu quen biết được Thời Tây, lúc Thời Tây viết tiểu thuyết, cậu đã ý thức được không nên quấy rầy hắn. Cậu ngồi ở cầu thang chờ hắn, ngồi trong vườn hoa chờ hắn. Và cho tới bây giờ, Quả Tri vẫn một mực ở bên cạnh Thời Tây, yên lặng chờ hắn.
Lúc hắn muốn cô độc, Quả Tri liền cho hắn cô độc.
Thời Tây ngẩng đầu lên, hắn dời tầm mắt sang đặt trên người Quả Tri. Quả Tri đang đọc sách, trên môi mang nụ cười, tựa hồ như trong sách có một bộ phim hài chọc cậu cười.
Chuông vào học vang lên, giờ nghỉ trưa kết thúc. Quả Tri đứng lên vỗ vỗ bụi bặm trên quần: "Vậy tớ đi học nhe."
"Quả Tri, cậu đối xử với tôi như vậy, là muốn cậu và tôi hẹn hò sao?" Trên mặt của Thời Tây không lộ vẻ gì, chẳng qua là nói lên vấn đề.
Quả Tri lắc đầu một cái: "Không phải vậy, không phải vậy. Tớ chưa từng nghĩ đến chuyện như vậy. Tớ hiểu rất rõ, tớ và cậu đều là nam sinh giống nhau. Hơn nữa, tớ cũng hiểu cậu không bị đồng tính luyến ái giống như tớ." Quả Tri không hề giống như trước nữa. Lúc trước, khi nhắc tới chuyện này, cậu sẽ bi ai và thống khổ, sẽ nhớ tới vết sẹo trên thân thể mình. Còn bây giờ, cậu đang dần dần tiếp thu sự khác biệt của mình, thừa nhận mình và người khác không giống nhau. Cậu cười, đây là biểu cảm vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất trên mặt của cậu. "Tớ đối xử với người nào cũng rất tốt như vậy, nhưng mà chỉ có cậu là nhiều hơn một chút, bởi vì tớ thích cậu." Quả Tri nói xong, mới ý thức được mình đang nói cái gì, thật nhanh chạy đi.
"Thích không?" Thời Tây nhìn cây viết trong tay, lẩm bẩm.
Các nam sinh trong phòng học nhiệt liệt bàn luận xem nữ sinh nào xinh đẹp nhất trong lớp, còn Quả Tri thì ngồi ở vị trí của mình chuyên tâm đọc sách. Ngồi ở bên cạnh cậu là nữ sinh Quách Diệc Kỳ. Cô ấy đang dùng cuốn sách để cố định gương, chải tóc, cùi chỏ đụng đụng Quả Tri: "Đúng rồi, cậu tên gì?"
"Tớ tên là Quả Tri." Quả Tri lịch sự nói. Lớp học mới này, tất cả đều xa lạ với cậu, bất kể là đồ vật hay là bạn học.
"Quả Tri đúng không, cho tôi mượn tập bài học của cậu đi." Nữ sinh cũng không có nhìn Quả Tri, chẳng qua là nhìn vào gương soi qua soi lại. Cô không quan tâm đến Quả Tri người này, chỉ quan tâm đến mái tóc này có phù hợp với mình không.
"Được!" Quả Tri đưa cho nữ sinh cuốn bài học của mình. Nữ sinh hồi lâu mới cất gương vào, liếm đầu ngón tay một cái, sau đó dùng ngón tay dính đầy nước miếng lật tập của Quả Tri ra. Đột nhiên cô cầm một cánh hoa kẹp trong sách lên: "Nhành hoa này thật là đẹp."
"Cái đó, hoa, đừng đụng!" Quả Tri kinh hoảng nói. Những cánh hoa khô héo này rất dễ dàng bị rụng khỏi nhành.
"Tặng cho tôi có được hay không?" Quách Diệc Kỳ bày ra nét mặt đáng yêu, nháy con mắt. Bình thường nam sinh sẽ bị hút hồn bởi cử chỉ này của cô ta, nhưng hết lần này tới lần khác Quả Tri chỉ lo lắng nhìn hoa: "Không được, tớ có thể tặng cậu những vật khác." Quả Tri đem cây viết có khắc chữ mình mới mua cho Quách Diệc Kỳ: "Tặng cậu cái này."
Quách Diệc Kỳ hiềm ác liếc mắt nhìn: "Ai cần cây viết tầm thường kia của cậu chứ. Tôi chỉ muốn nhành hoa này."
"Cho cậu hai cây luôn có được không?" Quả Tri đưa tới, bị Quách Diệc Kỳ dùng sức hất ra, viết rơi xuống đất. Cô dùng sức ném nhành hoa vào trong sách, những cánh hoa rụng ra, Quách Diệc Kỳ làm bộ kinh ngạc: "A, thật xin lỗi, là tớ không cẩn thận."
Quả Tri cắn môi gom những cánh hoa rơi tán loạn lại. Cậu nhìn cánh hoa, nói: "Không sao, cậu cũng đâu cố ý."
Quách Diệc Kỳ không hề quan tâm tới Quả Tri nữa, quay đầu đi ra khỏi lớp. Quả Tri lấy keo dán trong balô ra, thận trọng kết những cánh hoa dính lại. Đến khi Quách Diệc Kỳ quay lại thì phát hiện Quả Tri đang ngồi kết hoa. Một ngọn lửa bùng cháy trong lòng cô. Vì từ nhỏ sống trong gia đình giàu có, nhiều tiền, được cưng chìu cho nên không xem ai ra gì: "Cậu có ý gì? Tôi chỉ làm rụng hoa của cậu thôi mà. Cậu ở đây làm cái trò này cho ai nhìn đây? Bày ra vẻ mặt thảm bại như vậy, là muốn tôi dập đầu xin lỗi cậu sao?"
Quả Tri kinh ngạc nhìn Quách Diệc Kỳ, dùng sức lắc đầu: "Tớ không có ý này."
"Còn nói không có ý này!" Quách Diệc Kỳ cầm nhành hoa mới vừa được kết dính lại lên, ném xuống đất, dùng hai chân đạp: "Một người con trai lại yêu thích hoa như vậy, biến thái!"
"Tớ không phải là biến thái!" Quả Tri đột nhiên lớn tiếng phản bác. Trước kia cậu có lẽ sẽ nói xin lỗi, có lẽ sẽ sắc mặt tái nhợt, nhưng bây giờ cậu bình tĩnh như vậy, dũng cảm, lý trí như vậy.
"Không cái gì mà không, la hét vui lắm sao?"
Giáo viên đi vào, Quách Diệc Kỳ trợn mắt nhìn Quả Tri một cái, không hề lên tiếng nữa, kéo ghế ngồi ra xa Quả Tri. Quả Tri nhặt những cánh hoa còn giữ được nguyên vẹn dưới đất lên, bỏ vào trong tập. Cậu nghiêm túc nghe giảng, chuyên tâm ghi chép bài. Mặc dù nhành hoa này đã không còn nguyên vẹn, nhưng có Thời Tây cho nên vườn hoa của cậu vẫn nở rộ ở nơi sâu nhất trong nội tâm của cậu.
(@Phong: Nhành hoa có nhiều cánh hoa, mà Phong cũng không biết đây là hoa thật hay hoa giả nữa, chắc hoa giả nên Quả Tri mới kết dính lại được. Mà hoa giả thì làm sao khô héo? Tùy mấy bạn, nghĩ hoa gì thì đó là hoa đó.~ )
Khóa học buổi chiều kết thúc. Bọn học sinh đi tới phòng ăn. Giờ này phòng ăn có rất đông học sinh đến. Quách Diệc Kỳ đi sau lưng, đẩy Quả Tri: "Đi ra, đừng cản đường!" Quả Tri lảo đảo té về phía trước, Thời Tây kịp thời đỡ lấy cậu. Quả Tri ngẩng đầu lên.
"Thời Tây?"
Quách Diệc Kỳ ôm tay: "Quả nhiên là biến thái, ngay cả bạn bè cũng là một quái nhân. Thời tiết nóng nực như vậy cũng đội nón. Nếu như không muốn cho người khác thấy gương mặt xấu xí của mình, thì tốt nhất là không nên đi học a."
Thời Tây lạnh lùng nhìn Quách Diệc Kỳ: "Loại người như cô cũng có tư cách nói người khác xấu xí sao?"
"Cậu có ý gì?"
"Thế nào? Nghe không hiểu sao? Nói cô xấu xí đó."
"Cậu dám nói như vậy? Cậu có biết ba tôi là người nào hay không?" Quách Diệc Kỳ tức giận, chỉ cần có người chọc tới cô ấy, cô ấy liền mang ba mình ra uy hiếp người đó.
"Không biết, nhưng mà người có thể sinh ra cô, đoán chừng dáng dấp cũng rất xấu." Thời Tây trả lời.
Quách Diệc Kỳ muốn xông lên đánh Thời Tây, lại bị bạn bè xung quanh cản lại. Bạn bè của Quách Diệc Kỳ nói: "Đừng nói chuyện với những loại người như vậy, không xứng với cấp bậc của chúng ta đâu. Mới vào học mà đã gây chuyện thì không tốt, nhiều người nhìn như vậy. Sau này còn có nhiều cơ hội cho bọn họ biết tay mà." Quách Diệc Kỳ liếc Quả Tri và Thời Tây một cái: "Đi thôi!" Bọn họ rời đi, đám người nhiều chuyện bu lại xem cũng giải tán.
Quả Tri cúi đầu, đột nhiên tự lẩm bẩm: "Tôi không phải là biến thái. Tôi không phải là biến thái."
Những lời này, Quả Tri không chỉ muốn nói cho Quách Diệc Kỳ nghe, mà còn muốn nói cho toàn thế giới nghe.
Tôi không phải là biến thái!
Thời Tây đưa ngón tay ra, đặt ở trên đầu Quả Tri, quậy quậy làm rối tóc của Quả Tri: "Cậu không phải là biến thái!"
Quả Tri ngẩng đầu lên, hai tròng mắt của cậu đang lóe lên.
Thời Tây đã từng nói sẽ để cho Quả Tri biết thế giới xấu xa đến mức nào, đây cũng không phải là lời nói dối. Thời Tây mang đến tà ác, đồng thời cũng mang theo một phép màu. Quả Tri học được cách nói dối ba mẹ, Quả Tri chấp nhận sự khác biệt trong bản thân của mình. Quả Tri sống trong xã hội xấu xa, từ từ trở nên kiên cường. Bây giờ, Quả Tri đã biết rõ ràng. Ông trời cho mình khác biệt với mọi người, không phải là vì muốn hành hạ mình, mà là muốn tặng cho mình một món quà. Mà món quà này, chỉ khi nào tìm được người yêu thật sự mới có thể mở ra. Thì ra, tình yêu là như vậy. Chỉ cần ở bên cạnh nhau, liền có thể cảm giác được hạnh phúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]