Tất cả vẫn không có gì thay đổi, trong ngôi nhà rộng lớn này dường như đâu đó vẫn còn vang vọng tiếng cười đùa, nhưng khi nhìn kĩ lại thì chẳng có gì cả.
“Đây là nhà của cậu và Dĩ Chân à?” Nghe Bình An nhắc đến tên Dĩ Chân, Chu Tư Viễn đau lòng gật đầu.
“Nếu như… nếu như cậu ta không làm chuyện có lỗi với cậu thì tốt rồi…” Bình An khẽ nói.
“Cậu ấy có lỗi với tôi, tôi cũng có lỗi với cậu ấy. Hai người chúng tôi đã gây tổn thương cho nhau quá sâu, có lẽ cả đời này không thể nào bù đắp được nữa.”
Chu Tư Viễn phủi phủi lớp bụi trên sô pha rồi ngồi xuống: “Những chuyện tôi đã làm với cậu ấy không có chuyện nào khiến tôi hối hận, nhưng cũng không có chuyện nào là không khiến tôi đau đớn. Tôi biết rõ cậu ấy là kẻ thù của tôi, thế nhưng… bản thân tôi thật vô dụng…”
“Lúc đó cậu ta còn nhỏ mà đã gây ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cậu hận cậu ta cũng là điều đương nhiên. Mối thù giết mẹ không thể tha thứ, nhưng cậu trả thù cậu ta cũng chính là…”
“Đúng vậy, tôi có cảm giác như bản thân mình sắp bị xé ra làm đôi. Tôi rất hay nằm mơ, mơ thấy mẹ tôi bị một đám côn đồ cưỡng bức. Lúc hấp hối mẹ đã cố bò về phía mẹ con Dĩ Chân, thế nhưng cậu ấy lại nhẫn tâm đá vào mặt mẹ tôi một cái. Mẹ tôi bị cậu ấy đá gãy mũi, lập tức tắt thở…” Cả người Chu Tư Viễn run lên, “Nhưng mà sau đó, cảnh tượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguyen-cung-ta/197945/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.