Chu Tư Viễn cứ vậy mà đi, Dĩ Chân cũng không ra sân bay tiễn hắn, thế nhưng vào thời khắc đó, anh lẳng lặng nhìn đồng hồ đeo tay, đếm ngược: “Năm, bốn, ba…” Sau đó, trái tim của anh rơi xuống đất, vỡ tan tành.
Cuộc sống dường như trở về guồng quay cũ, cô quạnh mà giản đơn. Không có ràng buộc, không có điên cuồng, đương nhiên cũng không có tình yêu. Dĩ Chân có cảm giác mình giống như một con cá bị ép phải sống ở trên cạn, không thể hô hấp nhưng vẫn còn sót lại một hơi thở, chết cũng không xong. Có thể là vì cái hy vọng mong manh nơi đáy lòng kia chăng? Có lẽ, cái ước hẹn ba năm đó đã khiến cho ngọn lửa từ tận sâu trong lòng Dĩ Chân không hoàn toàn lụi tàn. Anh vẫn yêu A Viễn, yêu đến tận xương tủy.
Dĩ Chân dọn về ngôi nhà cũ, anh đã ký vào đơn ly hôn, nhưng không đòi hỏi Chu Tư Viễn để tài sản cho mình. Anh vẫn đi làm ở công ty của hắn, trừ việc không thể nhìn thấy Chu Tư Viễn ra thì tất cả đều không có gì thay đổi. Rất nhiều lần, lúc Dĩ Chân lủi thủi trở về ngôi nhà cũ vừa lạnh vừa tối đó, anh bỗng sinh ra một cảm giác ngẩn ngơ. Khoảng thời gian chưa đến hai năm này rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, thậm chí đôi khi anh cũng chẳng thể xác định được bản thân mình có phải đã từng quen biết một người tên là Chu Tư Viễn không, song phần lớn thời gian Dĩ Chân vẫn chìm đắm trong những tưởng niệm thống khổ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ai-nguyen-cung-ta/197939/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.